Lời Chưa Nói Menu
Hiển thị các bài đăng có nhãn truyện teen ola. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn truyện teen ola. Hiển thị tất cả bài đăng

Mất trinh....! - truyện ngắn tình yêu cảm động rơi nước mắt

Rate this Post:

{[['', '', ''], ['', '', ''], ['', '', ''], ['', '', ''], ['', '', '']]}

Permalink:

- Chúng mình quan hệ đi em. Anh hứa, nhẹ thôi.
– Lời nói dê bệ đầy ngọt ngào của tôi.
- Em…
- Em sợ à? không đau đâu mà em. Nhé

đọc truyện ngắn tình yêu hay, truyện ngắn tình yêu tuổi teen cảm động nhất
Em vẫn lặng thinh, không nói gì.
Cơ thể em cũng hoàn toàn lặng thinh khi tôi cởi đến chiếc đồ cuối cùng trên cơ thể em em. Trong đầu tôi giờ phút đó chỉ là sự vui sướng, ham muốn sắp được thỏa mãn 1 cơ thể trắng nõn và trinh tiết đúng như tôi từng hi vọng.
- Anh làm thật à? – Em hỏi có vẻ ngượng ngùng.
- Ừ em. Nhẹ thôi mà cưng. Anh sẽ làm cho cưng thích.
-…
Tôi không hiểu sự im lặng của em. Trước, tôi từng phá trinh 1 cô gái. Khi tôi đòi quan hệ, cô ấy mồ hôi đầm đìa, liên mồm nói rằng sợ đau. Nhưng em..! Nhưng giây phút ấy tôi yêu e, mọi thứ thuộc về e, kể cả sự bí hiểm..đáng lẽ ra không nên có.
Tôi bắt đầu. Sâu hơn 1 tí nữa. 1 lúc.
Ôi, người con gái tôi yêu đâu còn trinh. Ôi, tôi đã nghĩ em sợ đau. Ôi, tôi là 1 thằng ngu. Tôi nhìn em trong sự thù hận và đôi mắt muốn giết em.
- Anh … - Đôi mắt em mều máo nhìn tôi, 2 bàn tay búp măng của em nắm chặt lấy chăn.
- Mẹ kiếp! Con đĩ ! – Không kìm được tức giận tôi chửi em.
Em nhắm mắt lại, nhíu mày nhăn nhó.
Tôi vẫn làm. Tôi làm mạnh hơn. Dường như tôi đang dồn hết bao cáu giận về việc em mất trinh lên cơ thể em. Tôi căm phẫn vì để mất trinh tiết người mình yêu cho thằng khác. Tôi là 1 thằng đàn ông ích kỉ !
*******
Tôi và Phương quen nhau vẻn vẹn 1 tháng. Tối hôm đấy tôi dẫn em về nhà, không kìm được lòng tôi đã bế em lên giường.
Sau đêm đó, nhiều lần tôi đã tự an ủi mình bằng việc thay đổi suy nghĩ về 2 từ “ trinh – tiết “. Tôi tự nghĩ, bây giờ trinh tiết của 1 con đàn bà không quan trọng bằng trinh phẩm của nó.
Nó yêu ai thật lòng thì có thể quan hệ, có thể trao gửi cái nó gọi là trinh tiết đó cho người ta, tôi không nên đau đầu quá nhiều vì những con đàn bà tầm thường đó, tôi không nên tỏ ra khinh bỉ cái loại người đáng bị khinh bỉ như thế, tôi không nên gọi con đàn bà đó là .. con đĩ!
Sau đêm đó, thái độ của em đối với tôi cũng khác. Em lặng đi, đôi mắt biết cười và đôi môi không bao giờ ngừng nghỉ đã không còn. Tôi đoán em tự ái về lời nói của tôi. Tôi ôm em vỗ về, xoa đầu em đầy an ủi. Nhưng tận trong đáy lòng tôi, tôi cũng có suy nghĩ khác về em. Đĩ thì không hẳn, nhưng không phải là 1 người con gái trinh tiết như tôi từng tìm kiếm.
Liệu tôi đã nên dừng lại hay tiếp tục tìm kiếm ? Câu hỏi đó luôn dày vò tôi từ trong giấc ngủ.
Tôi yêu em. Phải, tôi đã từng rất yêu em. Tôi yêu đôi mắt trong long lanh của em. Ánh lên nhìn tôi như thèm khát, như ao ước, như muốn với lấy 1 ngôi sao. Tôi yêu làn tóc mềm mượt của em, nó làm tôi hạnh phúc mỗi khi vuốt nhẹ lên làn tóc ấy. Tôi yêu đôi tay búp măng của em luôn vuốt má tôi. Tôi yêu mọi thứ thuộc về con người của em.

Nhưng liệu có phải, tình yêu đó chưa đủ lớn để vượt qua ngưỡng của của 2 từ “trinh – tiết“ ??? Liệu có phải tôi yêu cái ***** mờ ảo đó hơn 1 người con gái ???
Hai tháng sau đó, tôi và em vẫn yêu nhau…
Tưởng chừng giữa chúng tôi đã xóa tan mọi khoảng cách. Hai tháng hạnh phúc nhất đời tôi.
Đã bao giờ bạn từng yêu 1 cô gái có đôi mắt to, long lanh, đen láy nhưng lại trong xanh – 1 màu xanh của trời, của gió, của hồn nhiên chưa? Đã bao giờ trong giấc mơ bạn từng yêu 1 cô gái có làn da ngăm đen, đôi má bầu bĩnh và đôi môi chu lên thật đáng yêu chưa?
Chưa đâu. Vì cô ấy chỉ có 1 thôi. Và cô ấy là của tôi rồi.

2 tháng chúng tôi vui đùa bên nhau. Một cảm giác bình yên như thế!

Và cứ đều đều, 1 tuần 2 lần, 2 tháng 16 lần, tối thứ 7 và chủ nhật, chúng tôi là của nhau, cả đêm.Hạnh phúc nối hạnh phúc. Tình yêu của tôi thật tuyệt.
Được gần 4 tháng, tối thứ 7, cô ấy cầm 1 tờ giấy xét nghiệm đưa cho tôi xem.
“Kết quả: viêm âm đạo. Nguyên nhân: quan hệ mạnh, thô bạo, viêm nhiễm, không có những biện pháp phòng tránh hợp lý.”
- Bác sĩ cũng bảo thêm là phải ngừng quan hệ ít nhất là nửa năm. Em sợ quá..Huhu. – Em nói trong nước mắt,
Tôi ôm em. Hôn lên trán em.
Em sống trong sợ hãi và thuốc được 3 tuần thì tôi bắt đầu có 1 cảm giác. Cũng không lạ, đơn giản vì là giống đực, đang được phục vụ *** nhiều như thế bỗng dưng bắt tôi dừng lại. Tôi chán! Phải, đúng là cảm giác chán của 1 thằng đàn ông đầy dục vọng! Tôi thấy chán em!
Nhìn thấy cơ thể em, tôi thèm muốn nhưng lại nghĩ đến chuyện không được quan hệ, tôi lại nản.
Tôi tránh mặt em. Tránh gần gũi với em. Tôi cất chiếc nhẫn kim cương chưa 1 lần được ngỏ lời vào trong ngăn kéo. Đóng sập cửa, tôi như đang muốn đóng lại cái khoảng trống trong tiềm thức của tôi.
Tôi lên bar.
Thằng bạn thân chút rượu cho tôi. Tôi say mềm trong chai Remi’ 40 độ.
Đêm hôm đấy, thằng bạn dẫn tôi vào 1 nhà nghỉ, tôi vẫn nhớ số phòng 101 có 1 cô thiếu nữ mặc quẩn bò, áo phông trắng đang ngồi sẵn trong đấy. Để làm gì? Để đợi tôi?
Rồi thằng bạn tôi đóng cửa, để lại tôi và cô bé đó.
Tôi và em ********.
Sáng hôm sau tỉnh, tôi thấy mình đang nằm giữa 1 đống chăn gối và 1 vũng máu đã khô, bên cạnh là 1 cô gái không mặc gì. Tôi gọi em dậy. Em nói, đêm qua tôi đã phá trinh em. Tôi bắt đầu nhớ lại mấy tiếng trước. Cái cảm giác thích thú và thèm khát sống lại trong tôi. Tôi đã *** với 1 cô gái còn trinh. Tôi thấy sung sướng.

- Em tên là gì? – Tôi hỏi nhỏ.

- Em tên Trang.

- Phương, à nhầm, Trang, em bao nhiêu tuổi rồi?

- Em 20, anh 22 rồi phải không. Sao anh lại gọi nhầm em là Phương?

- Ừ. Anh 22. Không có gì đâu em. Anh nhầm với tên người yêu anh.

- Người yêu anh ??? – Trang ngạc nhiên nhìn tôi.

- Ừ, à mà không, người yêu cũ – Tôi gãi đầu trả lời em.

Tôi cũng không biết lúc đó mình đang nghĩ gì nữa. Có thể là 1 chút tham lam tăng cao, hay là lòng ích kỉ quá đỗi tầm thường của những thằng đàn ông như tôi. Có lẽ là cả 2.

Tôi hẹn Trang đi ăn tối và hẹn em nhớ ăn mặc đẹp. Về đến nhà, tôi mở ngăn kéo lấy chiếc nhẫn kim cương đã từng có nhiều dự định của mình nhét vào túi áo vét và lên xem. Tôi đến nhà Phương.

- Em ốm à? Nhìn em gầy đi. – Tôi bàng hoàng khi nhìn thấy Phương trong khuôn mặt khá tiều tụy.

- Em đỡ rồi. Em không sao. Anh vào nhà đi.

Tôi ôm nhẹ lấy em. Niềm hạnh phúc trước kia của tôi đâu rồi?

- Mình xa nhau nhé! – Tôi nói khẽ với em.

Tôi buông em ra. Đi thẳng. Tôi không dám quay đầu lại nhìn. Vì tôi biết, người yêu của tôi, con đĩ của tôi, là 1 người rất yếu đuối. Tôi biết em sẽ không níu kéo tôi đâu. Vì tự trọng của em cao lắm. Và tôi cũng biết, em sẽ khóc nhiều lắm, khóc đến gầy cả người đi mất. Tôi thấy mình là 1 thằng khốn nạn. Tôi thấy thương em. Nhưng lòng thương và tình yêu đó không vượt qua được sự ích kỉ trong bản chất con người tôi.

Tối. Sau khi ăn tối với Trang. Tôi cầu hôn em bằng chiếc nhẫn đáng lẽ là của Phương.

Em vui vẻ đồng ý. Nhưng em bảo em cần 2 năm để hoàn thành chương trình hoc của mình. Tôi chấp thuận.

Nhưng thực sự, đến cái giờ phút tôi cầu hôn Trang, người mà con tim tôi hướng đến vẫn chỉ là Phương. Tôi mong đợi gì ở Trang thế? 1 cô gái hoàn hảo hơn Phương? 1 cô gái tôi đặt nhiều tình cảm hơn Phương? hay chỉ vì Trang là 1 cô gái..còn trinh?!?

Đêm…

Tôi không ngủ được. Hút gần hết 1 bao thuốc rồi còn đâu. Tôi nhớ. Nhớ ai?

Nhớ Phương – 1 cô gái long lanh sức sống, 1 cô gái có đôi mắt biết cười, 1 cô gái có khuôn mặt phúc hậu, luôn rạng rỡ khi nhìn thấy tôi. Không biết bây giờ em thế nào. Tôi không đủ can đảm nhắn tin cho em, tôi biết mình tồi như thế nào. Tôi chỉ biết chắc chắn 1 điều, tôi đã gây ra cho em căn bệnh quái quỉ, và tôi đã bỏ rơi em trên con đường của hạnh phúc. Thêm 1 điều nữa là em đang khóc.

Nhớ Trang – 1 cô gái trinh tiết, trong trắng, 1 cô gái tôi chưa biết gì nhiều ngoài 1 ***.

Tại sao thế? Tại sao tôi lại quan tâm đến cái ***mỏng manh đó nhiều đến thế, nó đâu quan trọng bằng tình yêu và nhân phẩm của 1 người con gái. Tại sao thế?

Tại sao tôi khốn nạn đến thế?

Trong quãng thời gian chờ đợi em, tôi phát hiện ra em cũng thật sự đáng yêu. Đôi mắt của em không long lanh như của Phương như em có đôi mắt của phẳng lặng.

Em không nói nhiều như Phương, không vui tính như Phương nhưng em có chiều sâu hơn. Tôi nghĩ thế, hoặc có thể có những suy nghĩ của riêng Phương mà tôi chưa đoán đươc.

Lúc nào ở bên cạnh Trang, tôi cũng nghĩ đến Phương, so sánh giữa 2 người, tôi tìm kiếm 1 điểm Trang hơn Phương, đang tìm, và có lẽ là chưa có.

Hôm đó là 1 chiều mưa….

Tôi và Trang đi chung trong chiếc ô sẫm màu trên con đường gần nhà để ra siêu thị. Ngẩng mặt lên, tôi bỗng nhìn thấy 1 cô gái, lòem xòem trong chiếc váy bầu, đi cạnh và khoác tay 1 ông mặc đồ vét đen đội mũ chem mặt.

Là em, là Phương. Em nhìn tôi, nhìn Trang, đầy kinh ngạc, em nhoẻn miệng cười, 1 nụ cười không phải của em. Rồi em đi thẳng. Tôi sững người. 8 tháng không gặp em rồi còn gì.

Em khác quá. Đôi mắt của em thâm quầng và không còn là đôi mắt của ngày xưa nữa. Và em đang có bầu. Với ông già đi bên cạnh sao? Em yêu ông ta ư? Vì cái gì thế? Vì tiền à? Yêu thằng già như thế thì chỉ vì tiền thôi chứ còn sao nữa. Tôi cười nửa miệng thay cho sự khinh bỉ đến 1 người con gái tôi từng yêu. Trang hỏi tôi:

- Anh nhìn ai thế anh?

- Một con đĩ hám tiền em ạ.

Sau hôm đó, tôi cũng nghĩ đến Phương đôi ba lần. Rằng là tôi không ngờ Phương là người như thế, rằng là may sao ngày xưa tôi bỏ Phương. Đáng khinh quá.

Thấm thoát đó mà đã hơn 1 năm....

Gia đình tôi và gia đình Trang đã bàn ngày cưới, chờ Trang tốt nghiệp là cưới luôn. Tôi đã quen dần với việc có Trang. Chúng tôi hay đi dạo, đi xem phim, đi ăn uống. Và chuyện chúng tôi ***là thường xuyên *** với Trang, tôi thấy sung sướng vì tôi là người nắm giữ *** của em.

Chúng tôi, nói chung cũng hạnh phúc. Hi vọng cưới xong sẽ hạnh phúc hơn.

Nhưng phải nói thật là tình cảm tôi dành cho Trang thì cũng có, nhưng không nhiều. Có lẽ là vì tình yêu của chúng tôi bắt đầu không phải vì tình cảm của 2 bên mà là vì em còn trinh tiết. Tôi đã từng nghĩ lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, nên tôi vẫn đang hi vọng vào 1 cuộc hôn nhân nhanh chóng.

Tôi nghĩ vậy!

*****************

Ngày cưới….

Trước khi đến giờ cưới, tôi đi ra ngoài lang thang 1 mình. Buồn cười quá, cái ngày tôi mong chờ đã đến rồi cơ mà. Tại sao tôi lại thấy ngột ngạt và bức bối đến thế? Phải chăng vì tôi không thực sự hạnh phúc hay vì tôi là thằng ngu dốt và ích kỉ? Không biết giờ này Phương đang làm gì?

Bỗng dưng câu hỏi đó hiện lên trong tôi.

Em có đang nhớ đến tôi không? Đã bao lâu rồi tôi không được nói chuyện với em? Bao lâu rồi tôi không được nhìn sâu vào đôi mắt long lanh biết cười ấy? Bao lâu rồi tôi không được vuốt nhẹ vào đôi gò má bầu bĩnh đáng yêu của em? Bao lâu rồi kể từ ngày tôi bước đi?

Nhưng tại sao em lại như thế? Tại sao em lại mất trinh trước khi *** với tôi? Tại sao em lại yêu 1 thằng già vì tiền? Tại sao thế hả em?

Trong lúc đang mụ mị đầu óc với hình ảnh Phương, tôi bỗng nhìn thấy em. Phải, đó là em. Như 1 thiên thần đang đứng trước mặt tôi. Chiếc váy xanh xòem dưới chân và bay nhẹ theo hướng gió thổi. Đôi mắt long lanh những giọt sương, nụ cười hiền hậu như 1 áng cầu vồng giữa mùa đông buốt giá. Đúng là em rồi, người con gái trong tôi. Nhẹ nhàng và đầy sức sống.

- Anh không vào chuẩn bị lễ cưới à? – Em cười mỉm với tôi.

- Ừ ừ, anh hơi mệt nên đi dạo 1 lúc cho thoáng. Sao em lại ở đây? – Tôi gãi đầu.

- Em muốn gặp anh.

- Gặp anh ư? Để làm gì hả em? – Tôi ngạc nhiên.

- Em muốn thơm anh 1 cái trước khi anh chính thức là của người khác, được không? Thơm nhẹ 1 cái thôi – Đôi mắt em đầy sự nài nỉ.

Tôi đồng ý. Em kiễng chân lên thơm tôi, sao thế này, cái cảm giác của 2 năm trước đây bỗng dưng lại ùa về trong tôi, cái cảm giác ngọt ngào của hạnh phúc, em là ai thế? Thiên thần trong tôi ư? Rồi bỗng em cắn vào má tôi. Tôi đau quá nên ủn em ra.

- Cô điên à? – Tôi hét lên.

- Em xin lỗi. Má anh chảy máu rồi, để em lau cho.

Em lấy chiếc khăn trong túi ra thấm máu cho tôi.

- Xong rồi, sao nữa không, đủ chưa, cô điên rồi – Tôi nói thẳng vào mặt em như vậy rồi chạy đi không định hướng. Em đang chạy theo tôi. Tôi như thằng mất hồn, lao đi trong vô thức. Tôi chạy qua đường. Ôi, xem ô tô, ôi, đừng, dừng lại đi!!!!!!!!!!!!!

*****

Mở mắt ra, tôi đang mặc bộ quần áo trắng muốt của bệnh viện. Trên đầu là vết băng bó. Bên cạnh là Trang đang gục mặt xuống giường. Tôi vẫn hoa mày chóng mặt, tôi lay Trang dậy:

- Ôi, anh tỉnh rồi à? – Trang mừng rỡ hỏi tôi.

- Anh đang ở đâu? Sao lại thế này? – Tôi nhíu mày hỏi.

- Anh đang ở trong viện. Anh hôn mê 4 hôm rồi.

- Tại sao lại như thế. Kể rõ ràng ra cho anh nghe.

- Cách đây 4 hôm thì có 1 bác sĩ gọi điện cho mẹ, bác sĩ bảo mẹ vào viện gấp, anh đang nằm trong viện.

- Rồi sao?

- Cả nhà chạy vào trong lo lắng. Bác sĩ nói người dân xung quanh đây đưa anh vào viện rồi kể là anh chạy qua đường, suýt nữa bị ô tô đâm, may mà có 1 người con gái mặc váy xanh chạy vào ủn anh ra, anh chỉ bị đập nhẹ đầu xuống đường thôi chứ không sao.

- Thế còn cô gái kia?

- Cô ấy bị nặng lắm, nằm bất tỉnh bên kia.

Rồi tôi đứng ngay dậy, chạy một mạch sang bên đó. Nhưng không thấy ai. Tôi hỏi y tá. Cô ấy bảo:

- Bệnh nhân Phương đã rời viện sáng nay do yêu cầu của gia đình.

- Cô ấy bị nặng không chị? – Tôi sốt sắng hỏi.

- Nặng, khó mà qua được.

Tôi không tin vào những gì mình nghe được, ngồi bệt xuống sàn trong sợ hãi.

Tôi vội vã chạy thật nhanh ra ngoài bắt taxi đến nhà Phương. Ngồi trên taxi, tôi bứt rứt khó chịu không yên, tôi thấy mình có lỗi, tôi đã làm gì với Phương thế này. Tôi đã rời xa em chỉ vì 1 ****ưh?

Ôi, tôi hận chính bản thân mình, tôi là 1 thằng khốn nạn nhất trên đời này. Tôi đã bỏ mặc bao quan tâm, lo lắng và chăm sóc của em trước đây để chạy theo 1 thứ ảo tưởng.

Tình yêu ưh? Tôi đã bao giờ yêu chưa thế? Đã bao giờ thật sự nghĩ cho em chưa? Lúc nào cũng thế, lúc nào cũng là em, em luôn âm thầm đi theo tôi, bảo vệ và luôn dõi theo từng bước chân của tôi. Em mà có mệnh hệ gì thì làm sao tôi sống được.

“ Tôi cần em, cần hình bóng của em, tôi sẽ không bao giờ đánh mất nó nữa, hạnh phúc của tôi, tình yêu của tôi, hãy về với tôi em nhé, tôi đến đây, tôi đang đến rồi, em đợi tôi nhé, tôi yêu em, Phương ơi”

Xe dừng, cắt ngang dòng suy nghĩ, tôi lao thẳng vào nhà em. Ngôi nhà lạnh lẽo quá. Yêu em bao lâu nhưng tôi chưa từng 1 lần đến nhà em. Tôi bấm chuông. 1 người đàn ông mặc đồ vét đen xuống mở cửa cho tôi. Lại là thằng già đã từng đi với em, hắn đến đây làm gì?

- Cháu vào nhà đi – Hắn nói với tôi.

Lên phòng Phương, tôi thấy em nằm trong im lặng, nhìn giống như đang ngủ, khác 1 điều, là em được phủ khăn trắng toàn thân. Tôi chạy tới em, lao vào em, ôi, người con gái tôi yêu.

- Em tỉnh lại đi, tỉnh lại với anh đi, nhìn anh đi, 1 lần thôi, 1 lần thôi để anh được nhìn thấy đôi mắt long lanh của em.

– Lần đầu tiên tôi khóc, lần đầu tiên giọt nước mắt của 1 thằng đàn ông chảy xuyên suốt trong cơ thể tôi.

– Em à, em nghe anh nói không, anh cần em, anh cần tình yêu của em, cần nụ cười của em, đừng xa anh, đừng bỏ rơi anh, chúng mình sẽ cùng nhau đi tiếp trên con đường tình yêu mà anh đã hứa với em. Em nghe không, Phương ơi!!!!!!!!!

******

Tôi gào thét tên em trong câm lặng…

Người con gái của tôi. Hạnh phúc của tôi. Cuộc sống của tôi.

Tôi tự chửi mình là thằng khốn nạn, chó má.

Tôi yêu em. Tôi cần em. Chưa khi nào tôi cần em đến như thế.

Thượng đế đã mang em đến bên tôi và kéo em ra khỏi cuộc đời tôi 1 cách nghiệt ngã.

Về với anh đi em. Đừng im lặng như thế. Anh đã sai, anh muốn được sửa sai nhưng anh không thể nữa rồi.

Giá như ngày trước anh không như vậy. Em àh. Anh phải làm sao? Tại sao lại ra nông nỗi này?

Tại sao? Tại sao? Tại sao? Tại ai?

*

- Cháu sang bên này, bác có chuyện muốn nói. – Lão già mặc vét đen nói với tôi.

Tôi cũng không đủ sức chửi rùa lão nữa. Tôi kiệt quệ rồi.

Phòng khách…

- Cháu là bạn Phương phải không? – Lão hỏi tôi.

Tôi không trả lời.

- Bác là bố Phương.

Tôi giật mình. Nhìn lên ông, nhìn chằm chằm vào con ngươi ấy. Lần đầu tiên tôi bắt gặp đôi mắt thứ 2 có giọt sương trong đôi mắt. Ôi, ông là bố của Phương, vậy mà lúc đầu tôi lại nghĩ ông là thằng cha Phương cặp kè vì tiền. Phương ơi, anh lại hiểu sai cho em rồi. Anh lại mắc sai lầm lần nữa rồi.

- À, dạ vâng. – Tôi ấp úng trả lời.

- Chắc cháu chưa biết nhiều về gia đình Phương. Nó mặc cảm về gia đình nên ít kể với mọi người.

Đúng là lần nào tôi hỏi về bố mẹ Phương, em đều im lặng.

- Phương mất mẹ từ nhỏ, đẻ Phương xong được mấy phút thì mẹ Phương qua đời. Phương chỉ có mỗi bác là chỗ dựa, nó thiệt thòi lắm cháu ạ. – Ông nói tiếp.

Tôi chưa bao giờ nghĩ Phương lại ở trong hoàn cảnh như thế, tôi và em quen nhau hơn 2 năm rồi nhưng gần như chả biết gì về em cả. Cũng phải thôi, tôi đã bỏ rơi em đi mà.

- Nhưng hơn 1 năm nay Phương có thêm 1 chỗ dựa nữa. Cháu có biết là ai không?

Tôi ngạc nhiên hỏi:

- Ai thế ạ?

- Cu Tí ơi, xuống đây ông hỏi cái này. – Ông hét vọng lên trên.

Tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì thì chưa đầy 1 phút sau có 1 thằng nhóc bụ bẫm chạy lạch bạch xuống.

- Dạ, con chào chú – Thằng bé chào tôi bằng giọng đáng yêu quá. Ô kìa, đôi mắt của nó, đúng rồi, lại là đôi mắt đó, đôi mắt long lanh như giọt sương và luôn ẩn chứa 1 nụ cười trong đó.

- Con đừng chào chú, chào bố đi con. – Ông lão nói với thằng bé.

Tôi giật mình. Trợn tròn mắt lên, cái gì thế, ông lão làm sao à. Bố ư? Haha.

- Đây là đứa con trai của cháu và Phương. – Ông nhìn vào đứa bé.

- Bác nói đùa cháu à. Của cháu với Phương ư? Không phải đâu? Cháu chưa bao giờ nghe Phương nhắc đến. – Tôi vừa nói vừa cười và vừa bàng hoàng.

- Cháu không tin cũng phải thôi. Nhưng cháu phải nghe bác nói. Sau khi cháu và Phương chia tay, Phương đi xét nghiệm thì đã có thai. Nó nói với bác. Lúc đầu, bác lo lắng và bắt nó phá. Nhưng nó bảo dù như thế nào nó cũng phải giữ bằng được đứa con này. Cho đến tận 9 tháng sau, thì nó đẻ ra Cu Tí đây.

- Nhưng đây chắc gì đã là con cháu? – Tôi vẫn nửa tin nửa ngờ.

- Cháu có nhớ cách đây 4 hôm Phương thơm lên má cháu không. Lúc đấy, nó cố tình cắn vào má cháu để má cháu chảy máu, rồi lại thấm máu vào khăn của nó. Cho đến tận lúc nó hôn mê, tay vẫn nắm chặt khăn, bác là người cầm chiếc khăn đó đi xét nghiệm anh DN, kết quả vẫn còn đấy, cháu đợi bác.

Tôi sững sờ, chân tay run lẩy bẩy. Con tôi ư? Con trai tôi ư? Thật không thế? Tôi làm bố rồi ư? Gì thế? Tôi còn chưa cưới mà. Tôi liếc mắt nhìn sang Cu Tí. Nó đang nhìn tôi bằng 1 ánh mắt tò mò, đôi lông mày của thằng bé hơi nhíu lại. Ôi, nó bụ bẫm thật. Nó là con tôi đấy, con tôi thật đấy.Tôi khẽ hỏi:

- Cháu tên là gì?


- Dạ, con tên Cu Tí – thằng bé nở 1 nụ cười, đúng là nụ cười thiên thần đó rồi, nụ cười mang lại áng cầu vồng cho mọi người, nụ cười tôi hằng tìm kiếm 2 năm nay và tôi cứ lỡ mình vừa đánh mất nó. Tôi tìm lại được rồi sao?

- Không, chú hỏi tên thật của con cơ.

- Dạ, con không biết, ai cũng gọi con là Cu Tí, mẹ con gọi thêm 1 tên nữa là Tí Thối.

– Giọng thằng bé đáng yêu quá, ngờ nghệch của trong sáng, ngốc nghếch của trẻ con, và đứa bé có 1 điều gì đó rất đặc biệt, đủ để làm tôi trong lúc tuyệt vọng nhất thì lại nhoẻn miệng cười.

Bố Phương đi xuống. Ông đưa cho tôi tờ xét nghiệm anh DN. Đứa bé đúng là con tôi rồi. Tôi ôm chầm lấy nó.

- Con ơi! Con của bố ơi!

Tôi gọi tên thằng bé trong hạnh phúc, trong sợ hãi, trong bất ngờ và có lẽ là trong cả 1 sự tiếc nuối nữa. Tôi sẽ trân trọng đứa bé này, giống như đã từng hứa với Phương vậy. Nhưng lần này tôi sẽ không đánh mất hạnh phúc của mình như vậy nữa đâu. *** ưh? Cũng chỉ là ảo tưởng mà thôi. Chỉ có thằng nào điên dồ như tôi mới bỏ người mình yêu vì cái **** đó.

Tôi đã sai lầm nặng quá. “ Em ơi, em có thấu hiểu được suy nghĩ của tôi không? Em hãy tỉnh lại đi. Hãy cùng tôi làm lại 1 lần nữa, chúng ta có 1 đứa con làm cột mốc, ta sẽ đi lên từ đó. Em ơi, làm ơn, thiên thần của tôi ơi, hãy về với tôi đi em”.

- Cháu đọc cái này đi. Đây là bức thư Phương viết cho cháu đêm hôm qua, nó đã cố dùng chút sức lực yếu ớt của mình để viết cho cháu những dòng cuối cùng.

Tôi mở lá thư.

Những dòng chữ không quá mức nguệch ngoạc nhưng không được nắn nót. Phải thôi, em viết cho tôi trong tuyệt vọng mà.

“ Hà nội. Đêm. 2h sáng.

Anh ơi, giờ này anh đang làm gì? Anh có đang nghĩ đến em không?


Chúng mình xa nhau được 2 năm rồi anh nhỉ? Hai năm em sống trong chờ đợi, nhưng cho đến khi em chết người em yêu vẫn không quay về với em.


Không có em, Anh sống ra sao?


Em nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của anh trong giấc mơ của em, vẫn nụ cười ấy, vòng tay ấy, ấm áp và nhẹ nhàng, nhưng lại là cùng với 1 người con gái, không phải em.

Anh đang ở đâu thế người em yêu? Sao anh lại biến mất khỏi cuộc đời em 1 cách như vậy? Em làm gì sai à? Em chưa đủ tốt hả a?

Hay chỉ đơn giản vì em là cô gái không còn trinh? Không, không phải thế đâu, em hiểu người em yêu mà, anh không bao giờ như vậy, em tin anh.

Em yêu anh. Em nhớ anh. Em cần anh.

Quay về với em đi được không ? 2 năm, 2 năm rồi em gào thét tên anh trong điên dại. 2 năm rồi em lặng bước trên con đường mùa đông lạnh lẽo mà anh hứa sẽ mãi đi bên cạnh em.

Em sẽ mãi yêu anh. Yêu anh trong từng hơi thở. Từng nhịp đập. Từng nhịp một…từng nhịp cuối cùng trong em. Em vẫn sẽ đợi anh. Đợi anh. Thể xác em tan biến thì linh hồn em sẽ đợi.

Về với em đi anh. Cho em được YÊU anh. Được BÊN anh.

Nhẹ thôi. Khẽ thôi. 1 lần thôi.

Cho em được bên anh. Cho nước mắt em ngừng chảy. 2 năm qua đầu óc em quay cuồng trong nước mắt. Cho em được ôm anh, em muốn được cảm nhận hơi ấm bốc lên từ sự yêu thương. Cho em được dựa nhẹ vào vai anh, đủ để em cảm nhận em còn anh.

Đừng bao giờ nói câu “ Mình xa nhau nhé” Đừng. Đau lắm. 1 câu nói giết chết 1 con người anh biết không.

Anh đang ở đâu. Có nhớ em không. Em nhớ anh. Người em yêu. 1 nửa của em. Cuộc sống của em. Về với em đi anh. Xin anh. Làm ơn…”

♥ Có những điều ở cuộc sống này bạn luôn cho rằng đó thực sự cần thiết, nhưng những điều ấy không quan trọng bằng một vòng tay yêu thương, sự chân thành.

♥ Đừng đánh mất điều đó chỉ vì những suy nghĩ thiếu sáng suốt của bạn ! Ai cũng có sai lầm nhưng hãy cứu vãn khi còn có thể, đừng để phải ân hận cả đời, gửi đến mọi người câu chuyện này ! ♥*******

đọc truyện ngắn tình yêu cực hay và cảm động rơi nước mắt

Rate this Post:

{[['', '', ''], ['', '', ''], ['', '', ''], ['', '', ''], ['', '', '']]}

Permalink:

cùng đọc truyện ngắn tình yêu hay, truyện tình yêu buồn và cảm động nhất
(Truyện rất cảm động..)
nick ola :emyeuanh_392

*****

Cuối cùng thì cô cũng đồng ý lấy anh sau ba năm tìm hiểu và yêu thương.Anh gặp cô khi đang đi cùng trên 1 chuyến tàu từ Thành Phố trở về Hà Nội đón tết cùng gia đình.

- Xin lỗi cô chỗ này đã có ai ngồi chưa ạh ?

- Chưa đâu anh ạh

- Tôi có thể ngồi được không ?

- Vâng anh cứ tự nhiên.

- Tôi tên Trung Quân. Còn cô ?

- Tôi tên Gia Hân

- Cô về đâu ?

- Tôi về Hà Nội

- Thế àh ? – anh reo lên lộ vẻ vui mừng. tôi cũng ở đó. Cô ở đâu ?

- Tôi ở trung tâm Hà Nội

- Tôi cũng gần đó. Có duyên em nhỉ.- tự nhiên đổi cách xưng hô nhanh chóng

- Hihi.. dạ…

Tàu bắt đầu chuyển bánh cô gái mặt tái nhợt. và bắt đầu nôn ra những thứ có trong bụng… anh chạy đôn chạy đáo. Hết đi xin bọc cho cô rồi lấy khăn cho cô. nhìn anh không khác gì chàng osyn chính hiệu. trông anh còn phờ phạc hơn cả cô gái đang ói. Khiến những người xung quanh phải phì cười

- Vợ anh có vẻ yếu nhỉ ? nhìn anh bơ phờ hơn vợ anh rồi đấy. anh có gừng đó không ? cho vợ anh ngậm đi

- Dạ không. Chúng tôi chỉ là là..

- ọe….- cô bắt đầu nôn tiếp. trông cô thật khổ sở. anh tiếp tục lau mặt cho cô. cô ngủ. cái điện thoại trên tay cô rơi xuống đất. anh cầm lên và lấy số cô.

cô ngủ ngon lành trên vai anh, mồ hôi ướt đẫm khuôn mặt thanh tú. Cô không hẳn là xinh đẹp . nhưng cô có hàng mi cong vút sóng mũi cao và làn da trắng nõn. Trông đáng yêu vô cùng. Anh nhìn cô không biết chán, anh ước gì cứ mãi thế này. Cuối cùng anh cũng ngủ. hai đầu chụng lại nhau trông như cặp vợ chồng hạnh phúc. Khiến người xung quanh phải ghen tỵ.

tàu đỗ lại để ăn uống, cô giật mình thức giấc. thấy mình ngồi ngủ ngon lành trên tay Trung Quân. Cô vụt đứng dậy làm anh cũng thức giấc theo.

- Xin lỗi anh. Tôi vô ý quá.

- Không sao đâu. Cô còn mệt không ?

- Dạ không. Cám ơn anh nhé.

- Không có gì. tôi mời cô ăn 1 bữa cơm nhé

- Tôi tôi…

- Đi nhanh nào.

- Vâng!

- Em ăn gì ?

- Chắc không ăn quá. Ăn vô lát ói nữa thì khổ

- Ăn 1 chút gì đi. hay uống sữa nhé

- Vâng

- Anh ơi. Cho tôi 1 phần cơm gà,thịt kho trứng,canh khổ qua, hai người ăn nhé và 1 hộp sữa. hai lon pepsy nữa anh nhé

- Có ngay…- tiếng anh bồi bàn cất lên

- Sao anh gọi nhiều thế ?

- Gọi em ăn được gì thì ăn. Àh này . em về quê ăn tết lâu không ?

- Dạ mùng 7 em trở lại Sài Gòn để tiếp tục công việc anh ạh- họ thân thiện tự lúc nào

- Anh cũng vậy. em làm công việc gì trong Sài Gòn thế ?

- Dạ em làm bên ngân hàng anh ạh ?

- Thế àh ? làm ngân hàng cũng khá tốt. àh. Em ăn đi chứ.

- Còn anh làm gì ?

- Anh thì làm osyn cho em nãy giờ đó. Hihi

- Anh này. Còn chọc em nữa. người ta hỏi thiệt mà

- ừh không chọc nữa. anh là phó chủ tịch hội đồng quản trị công ty Group.

- Công ty đó em biết. hình như công ty đó làm bên xây dựng những công trình lớn đúng không ạh?

- Đúng rồi em àh … ba anh là chủ tịch hội đồng quản trị ở đó. Cả gia đình anh đã về Hà Nội rồi. giờ còn mình anh vì anh chưa hoàn thành xong công việc. mệt mỏi lắm. nhưng vì cuộc sống biết sao giờ ?

- Cả gia đình anh đã vô Sài Gòn sống hết rồi àh?

- ừh. vì còn ông bà nội ngoại nên trở về đón tết cùng ông bà

- gia đình em cũng thế. Thế nhà anh ở quận mấy

- anh ở khu Phú Mỹ Hưng ở quận 7

- em ở khu biệt thự Tân Bình.

- Chắc em có bạn trai rồi nhỉ

- Dạ ..

- Tiếc ghê …- anh nói nhỏ

- Anh nói gì ?

- Àh không có gì !

- Dạ chưa có. Người ta chưa nói xong mà. Hihi…

- Em cũng biết trêu người quá nhỉ

- Lên tàu thôi anh, trễ giờ đó

- ừh đi em

chưa lên đến tàu mà mặt cô đã chuyển màu rồi. khiến anh phát lo. Anh lại phải chạy đôn đáo lo cho cô.

- em mệt thì ráng ngủ đi cho khỏe.

- dạ.

vừa dứt lời thì cô ói hết lên cả áo anh….

- Em xin lỗi- cô nhìn anh e ngại

- Không sao. ở đây anh có nhiều áo lắm. em nằm nghỉ đi.

- Dạ

Đoàn tàu cuối cùng cũng dừng lại tại ga Hà Nội. Anh và cô chia tay. Cô nói:

- Anh đưa cái áo đây em giặt cho rồi có dịp em sẽ trả lại anh

- ờh cũng được- anh nghĩ đây là cơ hội tốt cho mình.

- Anh cho em số điện thoại có gì em gọi cho anh nhé

- Ok. Em lưu đi. 090xxxxxx

- Dạ. số em đó anh. Gia đình em tới rồi chào anh nhé.

- Chào em. Hẹn gặp lại

Anh nhìn theo bóng cô khuất xa. Buổi tối hôm ấy anh không tài nào ngủ được. anh cảm thấy nhớ cô.

Qua tết cô gửi tin nhắn cho anh nói là đã giặt xong chiếc áo. Cô hẹn gặp anh. Tối hôm đó họ đã đi vòng vòng. Tham quan hết Hà Nội phố. Cùng ăn uống trò chuyện.

Anh cảm nhận được ở cô là người con gái tốt . cuối cùng anh cũng tỏ tình cùng cô. gần 2 năm gắn bó. Cô lúc nào cũng tạo cho anh cảm giác ấm áp, hạnh phúc. Có lúc anh muốn đi xa hơn nữa. nhưng cô lúc nào cũng đủ thông minh để bắt anh phải dừng lại

- Em này. Mình cưới nhau nhé. Chúng ta đã yêu nhau gần 3 năm rồi còn gì ?

- Sao anh muốn cưới em ?

- Vì em là 1 cô gái ngoan hiền đoan trang đúng mực. tề gia nội trợ. Đảm đang. Lại là người con có hiếu. thì sao anh bỏ lỡ cơ hội này nhỉ. Em lấy anh nhé. Nếu không anh sẽ lấy người khác đấy

- Ơh anh hay nhỉ. Anh thích thì cứ lấy người khác đi

- Thật không anh đi nhé.

- Ơh đi thật àh

- ừh

- vậy đi đi. em đi lấy chồng nhé. Bye anh

- ơh… khoan đã em đứng lại em lấy ai ?

- thì lấy anh chứ lấy ai… hihi…

- em đồng ý lấy anh thật sao ? ba mẹ ơi ba mẹ sắp có được người con dâu thảo hiếu rồi. cám ơn trời phật. anh phải đi lên chùa làm phước mới được

- trông anh kìa, cứ như trẻ con ý. Người ta đang cười anh kìa

- anh mặc kệ. vì anh đã có vợ rồi mà…. Anh yêu em

- em cũng yêu anh

********

một đám cưới long trọng và hạnh phúc diễn ra sau đó. Đêm tân, trời đổ mưa lớn.

đêm tân hôn của vợ chồng mình lãng mạng em nhỉ. Trời mưa kìa. Mình đi ngủ thôi em. cô e ấp nép vào lòng anh

ánh đèn căn phòng tân hôn vụt sáng..

tấm ra trải giường vẫn màu trắng tinh….

- Thế này là thế nào ? anh đau khổ nói trong nước mắt.

- Anh àh. Nghe em nói đã. Em … em

"bốp…" anh tát cô 1 cái thật mạnh, cô ngỡ ngàng òa khóc. Cái tát đầu tiên anh tát cô…- không nói năng gì cả.đi ra đi ra khỏi nhà tôi ngay, tôi tưởng đâu cô là người con gái ngoan hiền đúng mực.. ai dè cũng chẳng hơn con đĩ là mấy.

Lòi anh nói xúc phạm nặng nề. cô nghẹn đắng cuống họng. cô không ngờ người đàn ông cô chọn lại như thế… cô đau không thốt thành tiếng

Anh lôi cô thẳng xuống giường. quăng quần áo cho cô.

- cút ra khỏi nhà tôi…

- em không đi đâu hết. nghe em nói đã.-cô lay lay bàn tay anh

- cô không đi đúng không ? tôi đi…

- anh đừng đi. anh xem cái này đã…

- ẦM… cánh cửa đánh ầm 1 cái anh đi mất

Còn 1 mình cô trong căn phòng lạnh lẽo. cô đơn, nước mắt. tất cả vỡ òa.. máu trên cổ tay cô rớt xuống nệm…- anh àh. Anh cần màng mỏng ấy hơn em sao ? anh cần nó lắm sao? Cô lịm dần , lịm dần

Anh đang ở trong quán Bar. Tiếng nhạc ầm ĩ. 1 cô gái tiến đến:

- Anh trai anh sao thế?

- Biến đi. can gì đến cô ?

- Nè cưng. Đang buồn chuyện gia đình àh? Đi với em nhé

- Cô còn Trinh chứ?

- Buồn cười thật. cái thứ đàn ông cần màng sinh học ấy là thứ đàn ông tồi. bye…

- Cô …cô…- điện thoại trong túi anh vang lên

- Alo con đây mẹ.

- Con về mau đi. vợ con hấp hối rồi…

- Sao ???? – anh như bừng tỉnh…. Chạy ùa về… vợ anh nằm đó. Thoi thóp…. Thở nhọc nhằn

- Sao không đưa cô ấy đi bệnh viện… em làm sao thế này ?

- Nó không chịu đi. mẹ gọi bác sĩ tới rồi. nó nói nó sẽ cắn lưỡi nếu đưa nó đi.

- Em àh. Anh về rồi. em tỉnh lại đi

- Anh…- nước mắt cô rơi trên khuôn mặt tái mét, cô đưa anh 1 xấp giấy xét nghiệm bàn tay cô lạnh giá. Giọng cô run run… em xin lỗi. vì em không có màng trinh để trao cho anh… rồi cô tắt thở

- Tỉnh lại đi vợ ai. Anh xin lỗi. anh sai rồi. anh là thằng đàn ông tồi. xin lỗi em, mau tỉnh lại đi em

- Trời ơi là trời con ơi là con… sao mày ngu quá. Vợ mày… vợ mày nó có tội tình gì đâu.

- "Bốp" – mày tỉnh chưa hả con ơi là con. Sao mày lại cần cái thứ đấy hả con. Vợ mày đã muốn nói với mày trước khi cưới, nhưng tao không cho. Vì tao nghĩ tao hiểu con trai tao sẽ không như vậy. mày không phải là con tao.. trời ơi là trời. sao khổ thân tôi quá. Tỉnh lại con ơi

Hai bà mẹ gào khóc.


Tờ giấy xét nghiệm cô bẩm sinh đã không có màng mỏng ấy. anh quá đỗi gia trưởng. tại sao anh không chịu nghe cô nói ? tại sao anh không tin cô ?chỉ vì những giọt máu ấy mà anh đã vô tình giết chết 1 mạng người. một người vợ mà anh thương yêu

1 đám tang trong đêm tân hôn

1 người ngồi đó ủ rũ và hối hận cho hành động ngu ngốc của mình

1 linh hồn đứng đó nhìn anh rơi lệ sầu…

(truyện ngắn hay nhất trên Ola me) Dành cho anh- người duy nhất em yêu

Rate this Post:

{[['', '', ''], ['', '', ''], ['', '', ''], ['', '', ''], ['', '', '']]}

Permalink:

DÀNH CHO ANH ! NGƯỜI DUY NHẤT EM YÊU
nick ola: @benz.baby

* * *
...!!!
A nói yêu E ...! A không thể yêu ai khác ngoài E ...! Nhưng sao A lạnh lùng, thờ ơ vs' E quá
A à ! Đã bh A tự đặt mình vào vị trí của E chưa ? Thử cảm nhận nỗi đau E đang mang...Thử rơi nước mắt cho T.y chưa ? Đã bh A tự ngẫm lại vết thương A rạch vào tim E nó đau và dài thế nào chưa ?...Rằng sự qtâm và T.y E giành cho A nhiều như thế nào... Rằng EyA hơn chính bản thân mình...Nhưng đổi lại E đc j` !?? Cái đơn giản nhất of 1 T.y đó là sự qtâm E cũng không nhận đc
T.y đẹp phải có sự cố gắng từ cả 2 A ạ.Khi trao đi qá nhiều màk không nhận đc sự đáp trả nó đắng và buồn vô hạn ... Có lẽ khi có nhau r` ngta thường thờ ơ vs' n~ j` mình đã có phải không A !??
T.y of E sao đắng và mặn qá . Kon người A sao bạc thế !? Sự ruồng bỏ E để chạy theo n~ thú vui khác đã lấy đi of E biết bao nước mắt
Khóc cho A qá nh` r` và h đây cũng vậy là sao A !!?? Nước mắt E cứ trào ra trong vô thức . Có bh A nghĩ E sẽ không khóc đc nữa không ?
Yêu E !
A đã thật sự yêu E chưa !?
Đã bh A hiểu đc E cần j` và muốn j` chưa !?
Đã bh A lắng nghe E chưa ? Chưa 1 lần E tsự vs' A kể cả lúc E buồn và tuyệt vọng nhất phải không A !? 1 mình chịu đựng nỗi đau phải không A !?
Đã bh A cho E 1 sự qtâm chưa !?
Đã bh khi thấy E khóc A đã lau nước mắt cho E chưa !?
Đã bh khi E cần A nhất A đã ở bên E chưa !?
Vậy ! Cái A cần ở E là j` !? Ngày E đi không 1 cái níu céo phải không A !? Đau đến thắt lòng khi A nói " không yêu E " chửi E là " kol điêng " 1 cách nhẹ nhàng , kon người ta sống sao cứ phải lừa dối nhau...làm đau nhau vậy hả A !? kol người A sao ích kỉ và vô tâm qá vậy
Xa nhau. E luôn tự hỏi liệu A có nhớ tới E không !? Chắc không A nhỉ Nếu cần A đã không để E đi nhẹ nhàng như vậy
Giá như A có thể hiểu được . T.y được đo bằng nỗi nhớ Còn nỗi đau thì ksao đếm nổi
...Lỗi of A lớn lắm . A b' không !?
- Lỗi of A là không b' nắm giữ Hp* mình đang có
- Lỗi of A là làm tổn thương người khác đến vô cùng
- Lỗi of A là làm người khác phải đau phải khóc vì A qá nhiều
- Lỗi of A là vứt bỏ Hp* không 1 chút xót thương, không 1 cái níu céo
Cùng là 1 T.y...trong t.y có 2 người vậy thì tsao ? tsao chỉ mình E phải gánh chịu tất cả ... Nỗi đau...Nước mắt...Và cả sự xót xa
Giá như vô tình A b' đc EyA nhiều đến thế nào...Giá như vô tình chỉ 1 lần thôi A nhìn thấy E vật vã cùng cơn đau...Giá như vô tình A nhìn thấy mắt E hoen ướt...Giá như vô tình A thấy đôi môi E run lên cùng n~ tiếng nấc trong đêm...Giá như 1 lần thôi a hiểu đc E đang đau và gục ngã...
Vs' E bh . T.y như vậy thôi...Nỗi đau ...sự giả dối...và nước mắt
- Cám ơn A đã yêu E 1 time không qá ngắn
- Cám ơn A đã cho E tiếng cười mặc dù sau đấy cướp nó đi 1 cách trắng trợn
- Cám ơn A vì đã lạnh nhạt, tàn nhẫn vs' E để r` E lại học từ A sự tàn nhẫn vs' chính bản thân mình
- Cám ơn A vì đã hờ hững vs' E..vì đã xa E để E nhận ra rằng cái j` không thuộc về mình thì có cố gắng nắm giữ thế nào cũng mãi không là của mình
- Yêu A E đã từng ích kỉ, đã từng muốn A là of riêng E nhưng có lẽ A yêu tự do hơn E Cứ như thế A bước đi không cho E nổi 1 lí do
E sẽ qên dần vs' thói qen nt cho A nhưng không có tin nhắn rep lại ... Thói qen gọi đt cho A nhưng chỉ nghe n~ tiếng tít tít céo dài...E qen r` ... Tim E cũng đã chai lì vì thứ gọi là t.y
E đã không còn bị bất ngờ như lúc đầu nữa...không điên loạn nt gọi đt cho A trong vô vọng nữa...không nằm lì 1 chỗ và khóc cả ngày nữa...Tại E qen r` mà , h đây E gánh nỗi đau theo 1 cách khác...Khóc trong đêm...cười trong nước mắt...tàn nhẫn vs' chính bản thân mình
Có thể với A việc qên E là đơn giản vì A đã qen vs' cái kiểu yêu hời hợt Nhưng E thì không như thế Sai lầm lớn nhất of E là cho đi qá nhiều thứ gọi là T.c h hối hận cũng đâu lấy lại đc phải không A !
B' là khó nhưng E sẽ cố qên ! Ytâm nhé E không níu céo A nữa đâu Sẽ để A đi tìm Hp* mới E sẽ lặng lẽ đứng nhìn... Lặng lẽ khóc khi A cất bước...Sẽ là gió bay theo A
Nếu E không thể qên tất cả thì E sẽ gói gọn n~ kỉ niệm đấy, gói gọn n~ cảm xúc hỗn độn đấy và đặt gọn nó ở 1 vị trí khuất trong trái tim E...Sẽ không qtrọng nữa
E buông tay vì E qá mệt mỏi...
E buông tay vì E b' A cần 1 thứ hp* khác chứ không phải là E ... Sẽ có người kol gái khác yêu A...mang lại hp* cho A...nhưng... Chắc chắn ngta giành cho A sẽ không bằng t.y E giành cho A đâu ...
Còn vs' E thì...
A mãi là 1 thứ hp* qá xa xỉ....
1 thứ hp* đắt giá.......
........màk E không với tớ......
Mãi không đủ tiền mua.......
E sẽ đứng nhìn hp* ấy trôi xa...!!
E buông tay r` đấy
Đi đi nhé và đừng ngoảnh mặt lại....
..............Đau đủ r`..........!
..............Nhắm mắt.........!
............Buông xuôi...........!
C.s là vậy ! Học cách chấp nhận .....
P/s : E không đủ cao thượng để chúc A hp* đâu nhưng sống tốt A nhé T.y of E !!!

Theme Settings

x

Sidebar Position

Layout Type

Layout Style

Background Pattern

Example Styles