Lời Chưa Nói Menu
Hiển thị các bài đăng có nhãn truyện ngắn Ola Me. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn truyện ngắn Ola Me. Hiển thị tất cả bài đăng

Khi chúng mình xa nhau - đọc truyện tình cảm teen

Rate this Post:

{[['', '', ''], ['', '', ''], ['', '', ''], ['', '', ''], ['', '', '']]}

Permalink:

 đọc truyện tình cảm teen cực hay và buồn nè
nick ola : @miilee90

* * *

Ngày Thứ Nhất :
1. Đẩy nhẹ chiếc chăn qua 1 bên, tôi quàng mình qua bên cạnh, bịch, chiếc gối ôm, khẽ vỗ trán, cười nhẹ. Ánh nắng yếu ớt xuyên qua khe cửa sổ rọi thẳng vào mắt như muốn nhắc tôi đừng có mơ màng nữa, làm gì còn như thường ngày mà đụng phải 1 cơ thể ấm nóng. Điên. Cô trở mình dậy, lê từng bước chân đến bên bàn trang điểm. Ôi trời, sau 1 đêm, 1 gương mặt hốc hác, xanh lè, đôi mắt trũng sâu, mái tóc rối bù, tệ hại thật.
Vào phòng tắm, 1,2...không, chỉ 1, chiếc bàn chải đứng chơ vơ trong cái ly cô độc, nó ngoái nhìn về phía trước, chắc có lẽ muốn hỏi tôi điều gì đó. Vơ lấy nó, tôi nghĩ bụng " tao còn chẳng biết đây này ".
Rời khỏi phòng tắm với chiếc khăn quấn, trang điểm nhẹ 1 tí, vơ vội chiếc váy nằm ngổn ngang trên nền nhà, phải đi ăn 1 chút gì đó chứ, mở toang cánh cửa, bất chợt nhắm ngay mắt lại, ánh nắng gắt khó chịu thật.
2. Hơi men lan khắp phòng, cơn đau đầu từ đâu ập đến, miệng khô khốc, thân người mệt nhừ tôi khẽ gọi " Em ơi!". Cái khỉ khô gì thế này, tôi cười nhạt, làm quái gì có ai. Tống mạnh cái lon bia dưới chân, tôi uể oải đứng dậy, chiếc áo sơ-mi bung 2 cúc trước ngực, nhăn nhó, cồn cào ở ruột quá, lục tung đống đồ ở chiếc va li ra tìm khăn tắm, bịch, chiếc ly có dán hình anh lăn lông lốc. Cái khỉ mốc, rủa thầm, giơ tay định ném thật mạnh về phía khoảng không nào đó, nhưng rụt mình giật lại, lê thân vào phía trong.
-----------------
Ngày Thứ Hai :
1. - Gì mày, bar á? OK, 15 phút nữa đến đón tao.
Hơ, bọn bạn nhanh thật, cũng đã lâu rồi đó chứ, 2 năm chứ chẳng chơi, chẳng biết bar hay sàn nhảy là gì cả, cứ đi đến những nơi không đâu, lãng mãn á, dở hơi.
Thông tin tôi chỉ còn 1 mình đến tai lũ bạn nhanh như chong chóng, quậy phá thôi, ném mình trên chiếc giường hoài chắc là để làm mắm, chải chuốt thôi.
Kịch, cái gì đây, vấp phải cái gì làm tôi đau điếng, cái đống lộn xộn vẫn ngổn ngang như vậy, phải ngăn nắp lại thôi, chỉ còn 1 mình làm gì còn tình trạng này nữa chứ. Mò mò dưới hộc tu coi là cái gì, lật đật, vẫn đứng yên. Mày hay nhỉ, tôi dí vào đầu nó, vẫn đứng lên. OH, Yes, phải vậy chứ, chắc người tặng cũng muốn tao giống mày. Đẩy nó sang 1 bên, tôi thở hắt ra rồi làm tiếp công việc của mình.
2. - Mấy em ở đây thế nào ?
- Lâu rồi không được tự do, giờ được thả ra vui chơi tới bến chứ hả ?
Lắc lắc ly rượu trên tay, tôi nhún vai trước bọn bạn, bọn nó tốt thật, biết xuất hiện đúng lúc chứ nhỉ ? bây giờ chỉ cần có cồn trong người là OK. Nguyên ngày cứ ủ mình trong đống chăn tôi cứ có cảm giác khó thở, ngột ngạt, cái mùi ở khách sạn sao mà khó chịu đến thế cơ chứ, không như là...
- Anh, uống nhiều vậy ? Em uống với anh nhé !
- Oh, đẹp đấy, thằng bạn lại định chơi chiêu gì nữa đây, đúng ngán ngẫm, đầu tóc thì vàng hoe, quần áo thiếu vải trầm trong, còn cái mùi nước hoa. Quay sang nói nhỏ với thằng bạn " Tao chỉ thích tóc đen, nụ cười thiên thần, dáng nhỏ bé với nước da trắng ngần, đặc biệt, mày nhớ nhé, phải có mùi của hương cỏ dại". Hình như nghe vang đâu đó tụi nó nói " Nó xỉn rồi ".
------------------------
Ngày Thứ Ba :
1. Quăng cái túi sách lên bàn, nằm phịch xuống tấm nệm, lấy tay cởi cái nút áo ở cổ, ngộp chết được. Lâu ngày không biết đến hơi men, bọn nó định dìm mình đây mà, đâu có dễ, chuyện cổ tích ak. Ọe, ọe, tôi thấy khó chịu kinh khủng, không kịp vào phòng tắm tôi xoay người qua bên nôn thốc, nôn tháo, chóng mặt quá, mái nhà cứ xoay tròn, nắm chặt lấy cái ra giường, thở mệt nhọc, bỗng giọt nước mắt ở đâu vô thức rơi xuống, nhắm mắt lại miệng khẽ gọi thầm điều gì đó, hình như là " Anh ơi, em mệt".
2. Nuốt miếng mì vô cổ họng, đắng nghét, đắng hơn cả rượu, chắc bị ngộ độc rượu rồi. Khẽ nhếch môi, tôi thầm nghĩ, mình chắc bị thần kinh, mấy hôm nay trong dạ dày chỉ toàn nước pha cồn, sống như vậy chắc hay hơn nhỉ. Bóp mạnh ly mì, lời thằng bạn cứ như cái búa đang giáng từng nhát, từng nhát vào đầu, đau buốt.
Nó nói thấy em bị 1 thằng con trai dìu đi, chiếc xe chạy thẳng vào khách sạn, dáng em liêu xiêu, mặt thằng đó cứ nhìn em bằng nụ cười nửa miệng. Như bị điên tôi chạy bộ như không còn biết gì, xông thẳng vào khách sạn, vật mấy tên bảo vệ ngáng đường tôi đạp tung cửa từng phòng, chẳng thấy em đâu.
Nắm cổ áo thằng bạn tôi như hét vào mặt nó " Em đâu ? ". Đấm vào mặt tôi nó giật mạnh áo tôi lên " Làm sao tao biết được, cô ấy bị chở đi đâu rồi thì sao, mà cái quái gì mà mày lồng lộn lên như thằng điên vậy hả, chia tay rồi, kệ mẹ nhau mà sống ".
Uh, cái gì chứ, chia tay rồi, kệ mẹ nhau mà sống. Đập mạnh đầu vào tường, 1 giọt nước mắt chảy ra, đau, đau thật đấy.
--------------------------
Ngày Thứ Tư :
1. Mở mắt, thấy cái gì đó nhột nhột ở bàn chân, nhìn xuống, Ơ, Thỏ con, vươn mình dậy ôm lấy nó, ốm quá, hình như mấy hôm nay nó chẳng được ăn gì. Mày giảm cân cùng với tao ak?
- Em cho ăn cơ
- Cà rốt anh mua mak
- Ứ, ừ, Thỏ anh tặng em chứ bộ
- Được rồi, em chịu ăn cháo, anh sẽ để em cho thỏ ăn cà rốt, chịu chưa?
Dụi dụi mắt, thấy cái gì đó cay cay, lại lên cơn rồi, bỏ thỏ con qua 1 bên tôi vơ đống lộn xộn còn nằm ngổn ngang đó, làm việc hay uống rượu, uống rượu hay làm việc đây, cái nào sẽ hiệu quả hơn nhỉ, trí nhớ mình lộn xộn quá, phải lắp ráp lại thôi.
2. Khoác cái áo da vào người, trời hôm nay lạnh quá, mà giờ phải lái xe để đi dự tiệc của thằng bạn, gió cứ đập mạnh vào cửa kêu ken két.
- Anh ơi, huhu
- Anh gần về rồi, em ra mở cửa đi
- Không đâu, gió to quá, cửa kêu ghê lắm, em sợ, không dám ra ngoài đâu.
- Anh ở trước cửa rồi, em không ra anh lạnh cóng chết bây giờ á.
Tôi khẽ cười khi nhớ đến cái điệu bộ chui tọt ra khỏi chăn rồi vùng chạy ra ngoài, vừa chạy, vừa la " Em ra rồi, anh không được chết đâu đó ".
Giờ này em thế nào? nằm co ro trong chăn hay là đang khóc thút thít.
Phóng xe như bay trên con đường quen thuộc, quẹo qua những ngã rẽ ngày nào, nhưng rồi tôi phanh kít nhanh lại, phía dưới gara 1 chiếc xe khác đang đậu ở đó, trên phòng tấm rèm được kéo lại, đèn tắt.
------------------------
Ngày Thứ Năm :
1. - Mày để đồ bữa bãi thế ak, lớn rồi mà như con nít, bày biện tùm lum.
Tôi vẫn mở mắt, nhưng không trả lời, tối qua tôi không ngủ, tiếng gió cứ rít lên từng hồi, đáng sợ quá, may mà hối thúc nhỏ bạn tới nhanh để ngủ cùng, nó ngủ say như chết, bất giác cứ nhớ về ký ức, nếu như đó là anh thì có lẽ tôi đã có giấc mơ đẹp, những ngày gió là những ngày tôi cảm nhận hơi ấm từ anh rõ rệt nhất, đôi tay săn chắc cứ ôm lấy tôi vào lòng mà vỗ vỗ, nụ hôn trên trán ấm áp biết bao nhiêu. Tôi hết thuốc chữa rồi, chia tay, anh chắc đang bên người mới, nhớ để làm gì, chợt thấy nhói.
- Cái gì đây ?- Nhỏ bạn nheo mắt nhìn tấm ảnh. Tôi vội giật ngay lại, giữ chặt tấm ảnh vào lòng, tôi nằm phịch xuống.
Con bạn phóng theo leo lên trên như muốn giật phắt lại tấm ảnh nhưng không được. Lay lay vai tôi nó hét lớn " Mày tỉnh đi, chia tay rồi, có còn gì của nhau nữa đâu mà giữ, sống riêng cho mình đi, định như vậy mãi sao, hôm bữa tao giới thiệu anh trai họ cho mày, sao rồi ? ".
Bật dậy, trừng mắt lên nhìn nó, đẩy người nó ra xa, tôi nghiến răng lại " Mày im đi ".
Tôi quay cuồng trong men rượu vào tối đó, tiếng nhạc sập xình, mọi người hỗn loạn trong tiếng nhạc, bước chân tôi loạng choạng, đầu trống rỗng, 1 bàn tay đỡ tôi dậy, nghe mệt trong người, tôi ngã người vào thành ghế, lúc mê man cảm nhận được cái gì nham nhám đang lần trên cổ, choàng tỉnh giấc thì ra là ông anh họ của con bạn, giáng 1 bạt tai vào mặt tôi vội chạy thẳng.
Con người tôi duy nhất 1 người có thể chạm vào.
2. Nốc từng chai rượu vào người, em có người khác thật sao, không phải vậy đâu, em vẫn yêu tôi cơ mà, sao nghe đắng đến thế, đừng, tôi chẳng muốn như vậy, tôi không thể mất em. Nhìn tấm hình với nụ cười rạng rỡ đó, lòng nhớ em vô hạn.
- Anh
- Sao nào?
- Anh cõng em đi vòng vòng đi
- trời, lại nhõng nhẽo ak
- He, em muốn anh cõng em đi ăn kem
Khóc vì gì, thằng bạn nói đúng, chia tay rồi, kệ mẹ nhau đi.
---------------------
Ngày Thứ Sáu :
Bước chân vô định trên những con đường kỷ niệm, ký ức chợt ùa về ở đâu đó quanh đây, ánh trăng lên từ lúc nào, những ngôi sao cứ như thầm nhắc về những gì mà anh với cô từng có, Qua đêm nay nữa là tròn 6 ngày xa nhau, khoảng thời gian không dài nếu như không nói là quá ngắn. Nhưng sao trong lòng của 2 người đó, thời gian cứ như mãi ngừng trôi, lâu lắt.
Từng giờ, từng phút cứ trôi qua, anh và cô muốn xua tan đi cái hình bóng của đối phương dù là 1 chút, nhưng khó quá, mọi thứ như ẩn hiện trước mặt 2 người. Yêu nhau, bên nhau, trao nhau tất cả, cả 2 là 1 nửa ghép lại trong cuộc đời nhau, nhưng chuyện gì đang xảy ra chứ ?
- Choang
- Em dừng lại, nghe anh nói
- Không nghe, đủ rồi- Cô hét lớn, bịt 2 tai lại
- Đừng có như vậy, phải nghe anh nói- Anh cố hét vào tai để cô nghe.
- Choang, choang- Cô vơ tất cả xuống nền, ném mạnh chúng vào tường, tan tác.
- Dừng ngay lại
- Anh để tôi 1 mình chờ anh ở đó, còn anh, anh lại ra sân bay đón ả tình nhân của anh. Lừa dối tôi, vui lắm phải không. Choang, tiếng khóc, tiếng nấc, tiếng vỡ tan hòa vào nhau.
Anh lùi dần, lùi dần vào tường, anh đấm mạnh tay vào ngực, có lẽ khó thở. Cô vẫn vứt, vẫn đập, vẫn khóc, vẫn la.
- Đừng......Tiếng anh hét lớn
Tan nát, lọ thủy tinh ngôi sao rơi xuống, vỡ tan. Cô im lặng, bất động, mắt vẫn dán chặt vào những ngôi sao đang rơi tung tóe. Kỷ vật duy nhất của đứa em gái đã mất của anh.
Nhặt, nước mắt rơi, anh im lặng ngồi xuống, cô cũng ngồi, cũng nhặt.
- Tránh ra- anh nói nhẹ, ánh mắt anh đỏ choét nhìn cô, cô nhìn anh.
- Mình chia tay đi - Kéo chiếc va li và ôm lọ thủy tinh đã vỡ anh bước từng bước khó nhọc ra khỏi tổ ấm đó, của cô và anh.
Cô ngồi im lặng giữa những đống lộn xộn, mắt nhòa đi.
Cái gì đây, ông trời đôi lúc cũng vô tình hay hữu ý mà sắp đặt những cuộc gặp không báo trước như vậy. Đối diện với cô là anh và cô gái đó, cô gái khiến cho cuộc tình cô tan vỡ. Đã tự dặn lòng là phải bình thản trước mọi thứ, coi như không biết, không thấy, không còn là gì thì cũng không cần phải có những thái độ thừa thải. Nhưng sao tim lại cứ thắt lại, đau quá, nước mắt cứ rơi, cô nuốt chặn lại vào trong, chân như bị dính chặt với đất, không đi được.
- Em vào trong trước, chút anh vào sau nha- Cô gái nói nhẹ nhàng rồi nhìn cô gật đầu mỉm cười.
- Em khỏe không ?
- Chưa chết
- Hờ, vẫn giọng điệu của ngày nào. có phần bất cần hơn nhỉ?
- Uhm, thì con người mà, phải tăng tiến bản chất theo từng ngày chứ.
- Thăng tiến bản chất, oh, nghe cũng hay nhưng sao không song song mà tăng kí, ốm, xanh xao quá rồi.
- giảm cân
- Vậy ak, anh ta thích mi nhon thì phải
Cô nhìn anh, trò kịch cỡm gì đây, buồn cười quá, cô bước nhanh nhưng bị anh kéo lại
- Nói với anh ta ốm không đêp đâu
- Mặc tôi
- Không thích mặc
- Buông ra
- Không
Anh ơi, mẹ và gì gọi em về nhà có chút chuyện, không coi phim nữa đâu, em về trước nha. Chào chị dâu.
Nhìn cô gái chạy vội ra chiếc taxi, cô nhìn anh.
- Trời, mày ở đây ak, ông anh họ tao về nước rồi, ông biểu tao gởi lời xin lỗi đến mày, tối đó cái tát của mày giúp ông thức tỉnh, biết nhiều điều hơn. Ơ, mà gì đây, con bạn nhìn bàn tay cô nằm gọn trong tay anh.
- Không có gì
- Thôi, tao về trước đi, kiểu này là phải trở về thời kì bị kèm cặp rồi- Nhỏ bạn phẩy tay rồi đi thẳng, chỉ còn anh và cô.
.
- Hay em nhỉ?
- Hay gì
- Em biết mak
- Không
- Mấy ngày chia tay có nhớ anh không, có còn cần anh không
- Còn anh
- Không phải hỏi, lúc nào cũng nhớ, suốt đời cũng cần, em trả lời đi
- Có nhớ, lúc nào cũng cần, nhất là bây giờ, cần anh lắm
- Anh biết mà,- anh ôm chặt cô vào lòng, ấm áp
- Căn nhà cần anh ơi là cần luôn, từ lúc anh đi đến giờ em vẫn để nguyên dzậy á.
- Hả, anh khinh ngạc nhìn cô, hèn gì cần anh- Cả 2 cùng cười lớn.
Anh chạm vào trán cô, trên trời, những ngôi sao càng lúc càng sáng, cơn gió nhẹ lay chuyển, con đường phía trước thẳng tắp dẫn về nhà của cả 2. có 2 trái tim ấm áp, và nghe đâu đó thoảng thoảng mùi hương cỏ dại.
----------------------
Có phải, khi chia tay, chúng ta mới nhận ra mình vẫn luôn yêu và cần nhau.

Một câu truyện tình yêu buồn nhất

Rate this Post:

{[['', '', ''], ['', '', ''], ['', '', ''], ['', '', ''], ['', '', '']]}

Permalink:

nick ola: @cau_chu_nho_a6

* * * truyện ngắn tình yêu hay và buồn

Mình ở xa nhau thế này, nếu có một ngày em không liên lạc với anh nữa thì sao. - Vậy thì anh sẽ chờ em đúng 1 năm
- Tại sao lại 1 năm ?
- Một năm để anh còn đi tìm người yêu khác nữa chứ!
Họ cười. Và giống như mọi khi, họ lại tiếp tục với những câu chuyện vui vẻ.
Tình yêu của họ bắt đầu từ một tình bạn online. Dù ở xa nhau họ vẫn trao cho nhau thứ tình cảm thiêng liêng nhất của mình.
Bỗng đến một ngày, người con trai không thể liên lạc được với cô gái. Yahoo, điện thoại, mọi thứ gần như trở thành vô dụng. Người con trai vô cùng buồn bã. Có lẽ nào người con gái đã quên anh.
Một hôm, có tin nhắn gửi đến, chính từ số điện thoại của cô gái. Người nhắn tin nói rằng cô gái đã mất trong một vụ tai nạn trước đó vài hôm. Đau đớn đến tột cùng, anh gần như muốn từ bỏ tất cả mọi thứ.Trái tim anh đã thực sự yêu, và giờ đây là tan vỡ.
Bạn bè anh nói với anh rằng anh nên quên cô đi, vì một tình yêu online thường không có kết quả, vì cô đã không còn nữa. Nhưng không, trái lại, anh lại lưu giữ tất cả những kỷ niệm về cô. Và mỗi ngày, anh lại không quên nghe lại những tin nhắn bằng lời nói mà trước đây cô gửi cho anh. Anh nhớ cô gái rất nhiều.
- Nhóc ah, em giờ ra sao. Em giờ có vui không? Em có nhớ về anh không? Nhóc ah, anh nhớ em rất nhiều. Ở nơi đâu cũng luôn vui vẻ nghe em.
- Nhóc ah, lại một tối thứ 7 nữa rồi, lại một tuần nữa anh phải xa em. Nhóc ơi, em bây giờ ra sao, em đang làm gì, em có nhớ anh không? Nhóc ơi, anh nhớ em rất nhiều. Ở nơi đâu cũng luôn vui vẻ nghe em.
Mỗi cuối tuần, trước 12 giờ tối thứ 7, dù cho có bận rộn đến như thế nào, người con trai vẫn không quên comment vào blog của cô gái. Những lời lẽ nhớ thương và đau đớn, luôn kết thúc bằng: Ở nơi đâu cũng luôn vui vẻ nghe em.
Thời gian thấm thoắt, gần một năm trôi qua. Người con trai vẫn giữ nguyên thói quen comment vào blog cô gái trước 12 giờ tối thứ 7. Anh nghe lại những audio tin nhắn của cô, rồi chỉ biết ngậm ngùi.
Một hôm, anh nhận được tin nhắn từ số điện thoại của cô gái.
- Anh ơi, anh giờ thế nào rồi, anh có khỏe không? Ngày mai, em muốn gặp anh được không?
Sáng hôm sau, hai người gặp nhau. Là cô gái, là chàng trai. Chính họ, 1 năm trước đây, họ là những người đã có một tình yêu thắm thiết. Trông cô chững chạc hơn so với những hình ảnh qua blog, webcam mà anh được xem trước đó rất nhiều.
- Em có khỏe không?
- Em khỏe !
- Em có người yêu chưa?
- Dạ!
Câu trả lời gần như không cần suy nghĩ như muốn nói với anh rằng: Cô đã có người yêu, và giờ đây cô đang rất hạnh phúc, anh hãy quên cô đi.
Cuộc trò chuyện của 2 người yêu nhau sau gần 1 năm xa cách, không liên lạc diễn ra chóng vánh đến lạ kì. Có thể, họ chỉ quen trò chuyện online, có thể họ vẫn chưa quen với việc gặp nhau ngoài đời, nhưng nó giản đơn quá, nhanh quá, bình thường quá. Rồi 2 người chia tay nhau.
Cô gái nuối tiếc và hụt hẫng, cô không hiểu tại sao cô lại không thể nói gì, không thể làm gì, mặc dù cô đã chuẩn bị rất kỹ cho cuộc gặp này.
Tối thứ 7, như thường lệ, cô lại ẩn nick và online. - Đêm nay chắc sẽ không có comment blog nữa. Chắc vậy - Cô nghĩ thế. Nhưng rồi trong lúc vẫn còn đang nhớ về cuộc gặp lúc sáng, cô chợt nhận được conment của chàng trai.
- Nhóc ah, giờ em đang ở đâu? Em có nhớ anh không không? Nhóc ơi, anh nhớ em rất nhiều. Ở nơi đâu cũng luôn vui vẻ nghe em.
Vẫn là những conment ấy, vẫn luôn kết thúc bằng: "Ở nơi đâu cũng luôn vui vẻ nghe em". Hình như cuộc gặp sáng nay đối với anh không hề có ý nghĩa. Hình như, trong suy nghĩ của chàng trai, người con gái mà anh mới gặp sáng nay và Nhóc con mà anh đã từng yêu là hai người khác biệt. Cô bật khóc và chợt nhớ rằng cô nợ anh rất nhiều lời xin lỗi, cô nợ anh rất nhiều lời giải thích.
Cô tự nhủ với mình, tuần sau, sáng thứ 7, cô sẽ đến bên anh, sẽ nói với anh tất cả mọi điều, rằng vì sao lại lại có tin nhắn kia, rằng vì sao cô đã không liên lạc, hồi âm cho anh trong suốt gần 1 năm, rằng vì sao cô vẫn còn sống mà vẫn cứ để anh nghĩ cô đã chết. Cô muốn nói với anh, tình yêu của cô bấy lâu nay dành cho anh vẫn chưa một lần thay đổi. Cô rời xa anh vì cô biết khoảng cách về địa lý, về sự khác biệt giữa 1 chàng sinh viên năm cuối và 1 cô gái học hành dang dở, cô muốn anh hạnh phúc bên một người con gái khác.
Cô muốn nói với anh rằng: Cô vẫn âm thầm đọc những tin nhắn của anh vào cuối tuần để rồi lại bật khóc sau khi đọc chúng. Chính những tin nhắn đó đã truyền cho cô nghị lực để không ngừng cố gắng trong suốt thời gian qua, và giờ đây, cô đã là cô chủ của một cửa hàng thời trang nhỏ ở một nơi không quá xa nơi anh ở. Cô muốn nói với anh rằng: cô vẫn yêu anh, vẫn chờ anh, vẫn chưa yêu một người nào khác. Và nếu một trong 2 người có ai đó ra đi, cô sẽ là người bước sau.
Một tuần trôi qua, cô tìm đến bên anh, chờ anh. Nhưng không. Anh đã không còn ở đây nữa. Chuyến bay sớm từ sáng tinh mơ đã đưa anh tới một nơi hoàn toàn xa lạ, nơi anh sẽ làm việc ở đấy, và có thể sẽ không bao giờ trở lại. Cô khóc nức nở. Cô hận mình tại sao lại không thể nói với anh được nhiều hơn những gì mà cô đang nghĩ. Cô trở về nhà với chút sức lực cuối cùng. Tối thứ 7, và như thói quen, cô lại mở blog để đọc lại những comment của anh. Một conment đã gửi tới từ đầu chiều:
- Nhóc ơi, em có khỏe không? Em bây giờ ra sao? Anh đã chờ em, đúng 1 năm như lời hứa ban đầu. Bây giờ thì anh phải đi rồi, nhưng không phải là vì đi tìm tình yêu khác đâu, bởi vì anh đã yêu em, và sẽ chỉ yêu em thôi. Có thể anh sẽ không vào lại yahoo này nữa, và anh sẽ không comment cho em nữa, nhưng những ký ức của anh về em, về tình yêu anh dành cho em, anh sẽ không bao giờ quên. Chúc em hạnh phúc bên người mình yêu. Nhóc ơi, ở nơi đâu cũng luôn vui vẻ nghe em.
" Chúc em hạnh phúc bên người mình yêu" Nó không dành cho Nhóc con ngày trước. Cô gục xuống bàn và chỉ biết khóc, những tiếng khóc muộn màng.
P/s: Tình yêu luôn cho bạn những cơ hội. Nhưng điều quan trọng là bạn có biết nắm bắt lấy cơ hội đó hay không!!! Đừng để tình yêu vụt mất rồi tiếc nuối!!! Tất cả đã muộn màng...
Photo: MỘT CÂU CHUYÊN TÌNH BUỒN...
nick ola: @cau_chu_nho_a6

* * *
Mình ở xa nhau thế này, nếu có một ngày em không liên lạc với anh nữa thì sao. - Vậy thì anh sẽ chờ em đúng 1 năm
- Tại sao lại 1 năm ?
- Một năm để anh còn đi tìm người yêu khác nữa chứ!
Họ cười. Và giống như mọi khi, họ lại tiếp tục với những câu chuyện vui vẻ.
Tình yêu của họ bắt đầu từ một tình bạn online. Dù ở xa nhau họ vẫn trao cho nhau thứ tình cảm thiêng liêng nhất của mình.
Bỗng đến một ngày, người con trai không thể liên lạc được với cô gái. Yahoo, điện thoại, mọi thứ gần như trở thành vô dụng. Người con trai vô cùng buồn bã. Có lẽ nào người con gái đã quên anh.
Một hôm, có tin nhắn gửi đến, chính từ số điện thoại của cô gái. Người nhắn tin nói rằng cô gái đã mất trong một vụ tai nạn trước đó vài hôm. Đau đớn đến tột cùng, anh gần như muốn từ bỏ tất cả mọi thứ.Trái tim anh đã thực sự yêu, và giờ đây là tan vỡ.
Bạn bè anh nói với anh rằng anh nên quên cô đi, vì một tình yêu online thường không có kết quả, vì cô đã không còn nữa. Nhưng không, trái lại, anh lại lưu giữ tất cả những kỷ niệm về cô. Và mỗi ngày, anh lại không quên nghe lại những tin nhắn bằng lời nói mà trước đây cô gửi cho anh. Anh nhớ cô gái rất nhiều.
- Nhóc ah, em giờ ra sao. Em giờ có vui không? Em có nhớ về anh không? Nhóc ah, anh nhớ em rất nhiều. Ở nơi đâu cũng luôn vui vẻ nghe em.
- Nhóc ah, lại một tối thứ 7 nữa rồi, lại một tuần nữa anh phải xa em. Nhóc ơi, em bây giờ ra sao, em đang làm gì, em có nhớ anh không? Nhóc ơi, anh nhớ em rất nhiều. Ở nơi đâu cũng luôn vui vẻ nghe em.
Mỗi cuối tuần, trước 12 giờ tối thứ 7, dù cho có bận rộn đến như thế nào, người con trai vẫn không quên comment vào blog của cô gái. Những lời lẽ nhớ thương và đau đớn, luôn kết thúc bằng: Ở nơi đâu cũng luôn vui vẻ nghe em.
Thời gian thấm thoắt, gần một năm trôi qua. Người con trai vẫn giữ nguyên thói quen comment vào blog cô gái trước 12 giờ tối thứ 7. Anh nghe lại những audio tin nhắn của cô, rồi chỉ biết ngậm ngùi.
Một hôm, anh nhận được tin nhắn từ số điện thoại của cô gái.
- Anh ơi, anh giờ thế nào rồi, anh có khỏe không? Ngày mai, em muốn gặp anh được không?
Sáng hôm sau, hai người gặp nhau. Là cô gái, là chàng trai. Chính họ, 1 năm trước đây, họ là những người đã có một tình yêu thắm thiết. Trông cô chững chạc hơn so với những hình ảnh qua blog, webcam mà anh được xem trước đó rất nhiều.
- Em có khỏe không?
- Em khỏe !
- Em có người yêu chưa?
- Dạ!
Câu trả lời gần như không cần suy nghĩ như muốn nói với anh rằng: Cô đã có người yêu, và giờ đây cô đang rất hạnh phúc, anh hãy quên cô đi.
Cuộc trò chuyện của 2 người yêu nhau sau gần 1 năm xa cách, không liên lạc diễn ra chóng vánh đến lạ kì. Có thể, họ chỉ quen trò chuyện online, có thể họ vẫn chưa quen với việc gặp nhau ngoài đời, nhưng nó giản đơn quá, nhanh quá, bình thường quá. Rồi 2 người chia tay nhau.
Cô gái nuối tiếc và hụt hẫng, cô không hiểu tại sao cô lại không thể nói gì, không thể làm gì, mặc dù cô đã chuẩn bị rất kỹ cho cuộc gặp này.
Tối thứ 7, như thường lệ, cô lại ẩn nick và online. - Đêm nay chắc sẽ không có comment blog nữa. Chắc vậy - Cô nghĩ thế. Nhưng rồi trong lúc vẫn còn đang nhớ về cuộc gặp lúc sáng, cô chợt nhận được conment của chàng trai.
- Nhóc ah, giờ em đang ở đâu? Em có nhớ anh không không? Nhóc ơi, anh nhớ em rất nhiều. Ở nơi đâu cũng luôn vui vẻ nghe em.
Vẫn là những conment ấy, vẫn luôn kết thúc bằng: "Ở nơi đâu cũng luôn vui vẻ nghe em". Hình như cuộc gặp sáng nay đối với anh không hề có ý nghĩa. Hình như, trong suy nghĩ của chàng trai, người con gái mà anh mới gặp sáng nay và Nhóc con mà anh đã từng yêu là hai người khác biệt. Cô bật khóc và chợt nhớ rằng cô nợ anh rất nhiều lời xin lỗi, cô nợ anh rất nhiều lời giải thích.
Cô tự nhủ với mình, tuần sau, sáng thứ 7, cô sẽ đến bên anh, sẽ nói với anh tất cả mọi điều, rằng vì sao lại lại có tin nhắn kia, rằng vì sao cô đã không liên lạc, hồi âm cho anh trong suốt gần 1 năm, rằng vì sao cô vẫn còn sống mà vẫn cứ để anh nghĩ cô đã chết. Cô muốn nói với anh, tình yêu của cô bấy lâu nay dành cho anh vẫn chưa một lần thay đổi. Cô rời xa anh vì cô biết khoảng cách về địa lý, về sự khác biệt giữa 1 chàng sinh viên năm cuối và 1 cô gái học hành dang dở, cô muốn anh hạnh phúc bên một người con gái khác.
Cô muốn nói với anh rằng: Cô vẫn âm thầm đọc những tin nhắn của anh vào cuối tuần để rồi lại bật khóc sau khi đọc chúng. Chính những tin nhắn đó đã truyền cho cô nghị lực để không ngừng cố gắng trong suốt thời gian qua, và giờ đây, cô đã là cô chủ của một cửa hàng thời trang nhỏ ở một nơi không quá xa nơi anh ở. Cô muốn nói với anh rằng: cô vẫn yêu anh, vẫn chờ anh, vẫn chưa yêu một người nào khác. Và nếu một trong 2 người có ai đó ra đi, cô sẽ là người bước sau.
Một tuần trôi qua, cô tìm đến bên anh, chờ anh. Nhưng không. Anh đã không còn ở đây nữa. Chuyến bay sớm từ sáng tinh mơ đã đưa anh tới một nơi hoàn toàn xa lạ, nơi anh sẽ làm việc ở đấy, và có thể sẽ không bao giờ trở lại. Cô khóc nức nở. Cô hận mình tại sao lại không thể nói với anh được nhiều hơn những gì mà cô đang nghĩ. Cô trở về nhà với chút sức lực cuối cùng. Tối thứ 7, và như thói quen, cô lại mở blog để đọc lại những comment của anh. Một conment đã gửi tới từ đầu chiều:
- Nhóc ơi, em có khỏe không? Em bây giờ ra sao? Anh đã chờ em, đúng 1 năm như lời hứa ban đầu. Bây giờ thì anh phải đi rồi, nhưng không phải là vì đi tìm tình yêu khác đâu, bởi vì anh đã yêu em, và sẽ chỉ yêu em thôi. Có thể anh sẽ không vào lại yahoo này nữa, và anh sẽ không comment cho em nữa, nhưng những ký ức của anh về em, về tình yêu anh dành cho em, anh sẽ không bao giờ quên. Chúc em hạnh phúc bên người mình yêu. Nhóc ơi, ở nơi đâu cũng luôn vui vẻ nghe em.
" Chúc em hạnh phúc bên người mình yêu" Nó không dành cho Nhóc con ngày trước. Cô gục xuống bàn và chỉ biết khóc, những tiếng khóc muộn màng.
P/s: Tình yêu luôn cho bạn những cơ hội. Nhưng điều quan trọng là bạn có biết nắm bắt lấy cơ hội đó hay không!!! Đừng để tình yêu vụt mất rồi tiếc nuối!!! Tất cả đã muộn màng...

truyện ngắn hay - hài hước nhật ký mẹ chồng

Rate this Post:

{[['', '', ''], ['', '', ''], ['', '', ''], ['', '', ''], ['', '', '']]}

Permalink:

nick ola: @anhchangcatinh_88

* * *

Vậy là từ hôm nay ta đã chính thức có con dâu rồi. Cái con bé này ta cũng chẳng thích lắm. Con gái gì mà nhuộm tóc vàng tóc đỏ. Ăn mặc thì váy nọ váy kia, nhìn đỏng đảnh thấy ngứa mắt. Ta khuyên con trai hết lời thì nó kêu thế kỉ 21 rồi, vợ nó xinh, giỏi giang thế mẹ còn chê gì.
Ừ thì kệ xác chúng nó. Căn bản là ta chưa moi được điểm xấu nào của con bé ấy để mà chê nó cơ. Nó nhìn cũng xinh, công việc tốt, gia đình nền nếp, lại cũng lễ phép ra phết (nhưng ta đoán nó chỉ giả đò thế thôi, mấy bữa nữa về khéo lại bắt nạt ta như chơi ấy!).
Chê lắm thì thằng quý tử nhà ta lại bảo mẹ khó tính, cổ hủ thì chết! Thôi không sao, quân tử 3 năm trả thù chưa muộn. Cứ về đây rồi ta hành hạ cho biết mặt! (Các cụ bảo 10 năm, nhưng ta già rồi, nên chỉ "xài" 3 năm thôi).
Ngày… tháng… năm…
Vừa về làm dâu được 2 ngày mà nó đã gọi ngay thợ lắp điều hòa 2 chiều. Sợ nóng, sợ rét ấy mà, đúng là sướng quen thân rồi. Ngày xưa ta đây ở không có điện, phải phó mặc cho trời thì đã sao? Nóng thì quạt tay, rét đã có chăn, sợ gì. Mùa đông này vợ chồng chúng nó ngủ 2 người còn ấm chán. Ta đây 1 mình vò võ còn chưa thèm kêu nữa là.
Nhưng mà kể ra có điều hòa cũng ấm thật. Hai đứa lại còn mua tặng ta 1 cái eo-ci-đi đặt trong phòng ngủ để nằm xem cho tiện nữa. Vừa tối cái là ta đã muốn đi nằm xem phim ngay rồi. Đêm ngủ cũng ngon giấc hẳn, sáng ra thì nằm ườn mãi không muốn dậy. Thôi nó sắm cho thì dùng tạm vậy.
Ngày… tháng… năm…
Còn cái đầu cá kho thừa từ bữa trước ta đã để trong tủ lạnh rồi mà lúc thấy nó lúi húi nấu cơm nó lại đổ vào thùng rác. Tức quá, chắc phải để nó bị đói như thời 1945 mới biết mùi đời. Ta nhắc nhở thì nó xoen xoét: "Con mua nhiều đồ ăn mới và ngon lắm mẹ ạ. Mẹ không phải tiết kiệm làm gì, bọn con không để mẹ phải khổ đâu!".
Hừ, đừng tưởng vài câu nịnh nọt là lấp liếm được cái tính hoang phí đã thành thói nhé. Là ta nhịn đấy, quân tử 3 năm trả thù chưa muộn, cứ đợi đó!
Ngày… tháng… năm…
Sáng nay 2 đứa nó đi làm, thấy nó mặc cái váy tới đầu gối, ta "mát mẻ" bảo nó: "Nhà này có nghèo lắm đâu mà chị mặc thiếu vải thế? Gái có chồng rồi đấy, liệu mà ăn mặc cho bà già này đỡ mất mặt". Nói được câu ấy thấy ta hả hê ghê. Cuối cùng thì cũng trả thù được 1 ít rồi.
Ai ngờ, thằng con trai của ta còn cười cười, cầm tay ta bảo: "Mẹ yên tâm, không ai chê đâu. Linh mặc thế là phù hợp đấy. Mẹ không thấy hàng xóm láng giềng ai cũng khen mẹ có con dâu vừa xinh, vừa ngoan à?".
Thì nó nói cũng đúng. Vài hôm trước, gặp mấy bà già kia ở chợ, ai cũng rối rít khen nó xinh lại lễ phép, nhanh nhẹn, mồm miệng. Hôm đó ta còn sướng âm ỉ cơ mà.
Thôi được rồi, ta không thèm chấp nó vụ này. Ta nhịn đấy, quân tử 3 năm báo thù chưa muộn!
Ngày… tháng… năm…
Hôm nay cuối tuần, vợ chồng nó sau khi dọn dẹp nhà cửa và nấu nướng cho ta ăn trưa xong thì chở nhau qua nhà ngoại. Ta liền lấy điện thoại a lô cho mấy bà chiến hữu sang chơi.
"Ối dà, con dâu bà chịu khó nhỉ? Nhà cửa bóng láng, sạch sẽ thế này đây" - bà Gấm trầm trồ khen ngợi.
"Ôi giời, không có bàn tay của bà già này thì có mà được thế ấy" - Ta tranh công mặc dù không làm. Nhưng phải tận dụng cơ hội để "hạ bệ" con dâu chứ.
Ta còn chỉ vào thùng rác, trong đó có vài mảnh cốc chén vỡ, bảo với mấy bà bạn: "Nó đoảng lắm, làm vỡ hết cả chén bát nhà này. Tuần nào cũng phải mua mới đấy, các bà không biết thì thôi!". Thực ra đó là cái chén ta lỡ tay làm vỡ lúc nãy. Là ta mải khóc lóc cho cảnh cô gái bị bệnh máu trắng trong phim trên ti vi ấy mà.
Nói xấu được nó thấy lòng nhẹ nhõm, hả hê quá. Ta chẳng nói rồi, quân tử 3 năm trả thù chưa muộn mà. Đã thấy sự lợi hại của ta chưa?
Nhưng mà xin thần phật đừng trách tội con nhé! Con không có ý đồ xấu đâu. Amen!
Ngày… tháng… năm…
Hôm nay nó thông báo nó đã mang bầu được 16 tuần. Vợ chồng nó vừa đi siêu âm về. Ôi giời ơi, sướng quá, thế là sắp có cháu bế rồi. Nhưng mà, 2 đứa này sao tới giờ mới thông báo cho ta? Chúng lại còn giở giọng: "Bọn con muốn đợi chắc chắn rồi mới thông báo cho mẹ mà!". Ghét thế không biết. Nhưng thôi, vì cháu ta, ta nhịn.
Ngày… tháng… năm…
Mấy tháng nay sáng nào ta cũng tung tẩy xách làn đi chợ, mua bao đồ về nấu ăn tẩm bổ cho nó. Vui đáo để. Nó mà lanh chanh xuống bếp là ta đuổi lên ngay. Ta còn thuê người giúp việc theo giờ để dọn dẹp nhà cửa nữa. Tối tối, ta tranh rửa bát, đuổi vợ chồng nó đi dạo, ít nữa cho nó dễ sinh chứ!
Ta không phải nghĩ tốt cho nó đâu, ta làm chỉ vì ta thương cháu của ta thôi! Còn nó, cứ đợi đấy, sinh xong ta sẽ cho biết tay.
À mà không, sinh xong nó còn phải cho cháu ta bú sữa mẹ nữa nhỉ? Vậy đợi khi nào cai sữa cháu ta, ta sẽ cho nếm mùi đau khổ. Quân tử 3 năm trả thù chưa muộn!
Ôi, cháu của ta. Ta muốn bế cháu quá rồi!

Theme Settings

x

Sidebar Position

Layout Type

Layout Style

Background Pattern

Example Styles