Lời Chưa Nói Menu
Hiển thị các bài đăng có nhãn cau chuyen tinh yeu buon. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn cau chuyen tinh yeu buon. Hiển thị tất cả bài đăng

Tình nhân không chính thức

Rate this Post:

{[['', '', ''], ['', '', ''], ['', '', ''], ['', '', ''], ['', '', '']]}

Permalink:

Lồng ngực em như muốn nổ tung vì những cảm xúc xấu xí chẳng thể gọi tên, cố ngăn không cho nước chảy ra từ khóe mắt. Em đã hứa từ lâu, rằng mình sẽ chẳng dùng nước mắt để níu giữ bất kì thứ gì vốn dĩ không thuộc về mình.
------------------------------------
Em không xinh đẹp nhưng thừa đặc biệt, không quyến rũ nhưng vừa đủ thu hút.
Thế nên, em hoàn toàn có thể dễ dàng yêu một chàng trai dễ thương , bắt đầu một tình yêu nho nhỏ không quá bình ổn – nhưng ít nhất cũng có thể cho em cảm giác an toàn
Ấy vậy mà không!
Cô gái Cự Giải ngang ngược và vô lý – là em – lại chấp nhận lẩn khuất đâu đó trong lòng một người chứ không chễm chệ ngồi trên ngôi cao nhất trong lòng khối người khác, chấp nhận trở thành tình-nhân-không-chính-thức!

Và vì là tình-nhân-không-chính-thức, thế nên…
…Em không được quyền đòi hỏi yêu thương. Người ta cho bao nhiêu, em cứ vui vẻ mà chấp nhận chừng nấy. Không trả giá! Vì em sợ, chỉ cần chút vị kỉ cá nhân cũng có thể làm yêu thương kia tan theo mây gió!
…Em chỉ có thể lẳng lặng đứng trong bóng tối, hoàn thành tốt vai trò em gái đơn thuần, chỉ được phép yêu thương trong câu chuyện hai người.
…Em không thể thoải mái chạy đến ôm anh dù nhớ đến phát điên, không thể nắm lấy bàn tay anh ở nơi có người quen của cả hai.
…Em chỉ là kẻ đang đi chắt mót hạnh phúc của người khác.
…Dầu vậy, em vẫn cứ mỗi ngày mong mỏi yêu thương, mong mỏi một nụ cười, ánh mắt. Mong chờ những câu nói “Anh nhớ em” thoảng theo nỗi nhớ đang dày lên mỗi ngày trong em. 
Chưa đủ, vẫn chưa đủ!
Để rồi hôm nay, khi mọi cảm xúc trong em quá lớn, em tự cho phép mình một lần vượt quá giới hạn của bản thân, để một lần giận hờn, hòng chờ giọng nói anh xoa dịu em, chờ đôi bàn tay anh giữ em lại!
Nhưng rồi, tất cả chỉ có thế! Chỉ là những chuỗi im lặng kéo dài vô tận! Lồng ngực em như muốn nổ tung vì những cảm xúc xấu xí chẳng thể gọi tên, cố ngăn không cho nước chảy ra từ khóe mắt. Em đã hứa từ lâu, rằng mình sẽ chẳng dùng nước mắt để níu giữ bất kì thứ gì vốn dĩ không thuộc về mình.
Và giờ, thì em ngồi đây, gõ những dòng chữ vô nghĩa. Nhưng ít nhất, nó cũng khiến em ngừng đâm vào đống rối bù mình vừa tạo ra, để sắp xếp một cách mạch lạc những thứ đang ngổn ngang trong tâm trí!
Không thể phủ nhận rằng, không dưới một lần, em đã tự hỏi mình rất kì quặc rằng: Có khi nào cùng một lúc người ta có thể yêu hai người?! 
Và em cứ tự huyễn hoặc mình mãi bằng câu trả lời mà chính  em vẫn còn hoài nghi. Vì nếu trái tim có thể chứa nhiều hơn một người vào cùng một thời điểm, thì biết đâu, lòng em đã có thể bình yên hơn.
Để chỉ một lần thôi, em thấy mình không phải tình-nhân-không-chính-thức!
Để một lần, bên anh, em không phải tình hờ!

Đừng nhận lời yêu vì cô đơn

Rate this Post:

{[['', '', ''], ['', '', ''], ['', '', ''], ['', '', ''], ['', '', '']]}

Permalink:

Đang mơ màng ngủ, chuông điện thoại di động đổ dồn. Theo thói quen, em chụp lấy cái điện thoại, nhìn ngấu nghiến màn hình. Một số lạ tiếp thị chăm sóc da. Em trả lời ậm ừ, tắt máy, đặt điện thoại xuống mà lòng buồn tênh.
Em thèm lắm cảm giác mỗi sáng mai thức dậy, có ai đó nhắn một cái tin nhỏ chúc ngày mới tốt lành. Hay những đêm dài sâu hun hút, khi ngủ gà gật bên máy tính, có ai đó nhắc nhở: “Ngủ sớm đi em”. Dường như đã rất lâu, em không nhận được những lời hỏi han, quan tâm của anh. Người mà từng một thủa, em tưởng là mối tình đầu và cũng là tình cuối của em.
Đừng nhận lời yêu vì cô đơn....
Ở tuổi 29, không còn trẻ để đón nhận những tình yêu vồ vập, vội vã, lãng mạn như ngày đôi mươi. Em chờ đợi một bờ vai vững chãi, một người đàn ông đủ điềm tĩnh để bên em những khi em cô đơn, trống vắng, khi em quay quắt trong những mớ bòng bong rắc rối của cuộc đời. Và em đã gặp anh vào một ngày em đang thấy trống trải, cô đơn và buồn nhất.
Lần đầu tiên chúng ta trò chuyện, anh nhìn sâu vào mắt em, hỏi dò: “Mối tình đầu của em thế nào?”. 
Em bối rối, im lặng vài dây, cố lật lại ký ức để tìm xem mối tình đầu của mình ở đâu. Nhưng dàn trải trong trí nhớ rơi rớt ấy chỉ là những rung động thoáng qua của một thời vụng dại, xa vắng đã đi qua cuộc đời, tuổi xuân em từ rất lâu. Và em nhận ra mình chưa từng yêu ai thật sự. Anh đặt vào môi em một chiếc hôn nhẹ, thay cho một lời an ủi. Em cười buồn: “Thành phố giấu anh kỹ quá. 
Em tìm mãi không ra”. Anh bảo mình có trốn đâu, chỉ đi loanh quanh gần em. Em nghĩ đến những ngày cuối tuần sẽ không phải ngồi hàng giờ liền bên máy tình, gặm nhấm từng con chữ như loài dơi gặm nhấm đêm thâu. 
Em sẽ bước ra bên ngoài bằng những nụ cười hạnh phúc. Vì em tin có một người đàn ông đang lặng lẽ chờ em trước cửa nhà, đón em bằng những nụ cười dịu dàng.
Nhưng chính em để sự tưởng tượng nhấn mình xuống tận cùng nỗi cô đơn. Em nghe lòng thổn thức khi những chiều thứ bảy trôi qua trong cô quạnh. Điện thoại chẳng mấy khi đổ chuông, trừ những cuộc gọi hỏi thăm của ba mẹ và chị gái. Em chờ…trong một niềm tin mơ hồ.
Vì sao anh không nhắn tin, không điện thoại cho em? Em tự hỏi và dằn vặt mình bằng những câu hỏi ngốc nghếch và chợt nhận ra trong lòng mình cũng đang nhạt dần gương mặt anh. Nụ hôn hững hờ ngày nào đã loãng dần trong trí nhớ của em. Vì sao em luôn tự hỏi, anh không đến gặp em? 
Nhưng em không nhận ra từ rất lâu, thẳm sâu trong trái tim mình, em cũng không hề mong muốn gặp anh. Cảm giác cô đơn, trống vắng khiến em nghĩ đến việc phải trò chuyện với một ai đó nhiều hơn là việc để trái tim kiểm chứng nỗi nhớ ai đó. Một người bạn thân từng nói với em: “Đừng nhận lời yêu ai đó chỉ vì mình đang cô đơn”. 
Có khi nào buổi chiều mưa, khi anh đặt lên môi em nụ hôn nhẹ nhàng, lòng anh cũng đang khóc trong cô đơn. Và chính bây giờ anh nhận ra mình không còn cô đơn nữa nên tình yêu cũng đã tan theo nỗi buồn và sự trống vắng của anh.
Chiều nay, trời nắng hầm hập. Chậu hồng tỉ muội vặn mình ngoài cửa sổ đón nắng. Những bông hoa đã rũ xuống, cánh mềm nhũn nhẵn. Đất trong chậu khô rang, nứt xé. Đã lâu rồi, em không tưới nước cho chậu hoa. Khi đã trồng cây thì phải chăm sóc cây mới phát triển được. Màn hình điện thoại sáng lên. 
Không còn cảnh vội vã vồ lấy điện thoại như người câu cá nhanh tay giật cần khi thấy chiếc phao chìm đáy, em lắng nghe tiếng chuông đổ thật dài cho đến khi tắt hẳn. “Em đang làm gì vậy?”. 
Hai tuần rồi, em mới nghe giọng nói từng làm em chộn rộn, khát khao. “Lâu rồi, em không chăm sóc chậu hoa hồng. Nó chết rồi anh à! Từ ngày em trồng chậu hoa ấy, nó không lớn được chút nào. Vậy mà nay lại chết”, em buông giọng buồn bã. Ở đầu dây bên kia là một chuỗi im lặng kéo dai. Và đó cũng là lần cuối cùng, em nói chuyện với anh.
Sáng cuối tuần, không ai hẹn hò cà phê, không một tin nhắn hỏi han, quan tâm. Em đến quán cà phê quen thuộc, cùng cô bạn thân nhấm nháp li cà phê. Chiều cuối tuần, em lang thang nhà sách, cặm cụi bên những cuốn tiểu thuyết trữ tình lãng mạn. Tối cuối tuần, em đạp xe loanh quanh thành phố. 
Một cảm giác nhẹ nhàng, ấm áp lan tỏa khắp tâm hồn. Em không còn thấy nặng nề, buồn tẻ khi phải ngồi hàng giờ trong căn phòng vắng chỉ để chờ nghe những tiếng chuông điện thoại tin nhắn khô khốc. Giờ đây, em mới cảm nhận được sâu sắc điều cô bạn gái từng khuyên: “Đừng nhận lời yêu ai đó chỉ vì mình cô đơn”.
Theo Tiên Vân

Phụ nữ TPHCM

Em vẫn đang chờ anh đến!

Rate this Post:

{[['', '', ''], ['', '', ''], ['', '', ''], ['', '', ''], ['', '', '']]}

Permalink:

Em đang ở cái tuổi xuân mà người ta vẫn hay bảo rằng đó là quãng thời gian đẹp nhất trong đời. Em mong mỏi và khát khao yêu và được yêu như bao người con gái.

Em vẫn ở đây chờ anh đến nắm tay em, để chúng ta cùng nhau đi hết con đường tình yêu. Hay là chúng mình bất chấp hết yêu nhau đi chàng trai tương lai của em!

Em đang ở cái tuổi xuân mà người ta vẫn hay bảo rằng đó là quãng thời gian đẹp nhất trong đời. Em mong mỏi và khát khao yêu và được yêu như bao người con gái. Thật vui và hạnh phúc biết bao nếu mỗi ngày nhận được tin nhắn và lời hỏi thăm quan tâm từ phía anh, người yêu tương lai của em à.

Đôi khi em một mình lạc lõng bơ vơ giữa chốn đông người, nơi phồn hoa đô hội. Lúc này em cần lắm một bàn tay khẽ nắm lấy tay em, em cần lắm một bờ vai vững chắc để em dựa vào mỗi lúc trái tim em mềm yếu giữa bộn bề cuộc sống để em được an ủi, được dựa dẫm.

Những lúc ốm em cần một liều thuốc tinh thần. Lúc đó chỉ cần anh đến bên và như thế em chẳng còn muốn ốm chút nào hết. Chỉ cần thế thôi, em không cần yêu cầu anh quá cao. Em sẽ không bất ngờ gọi anh lúc nửa đêm rồi bắt anh phải mua những thứ mà em thích đâu chàng trai ạ. Em sẽ không bắt tội anh phải làm hết những gì mà em thích trong khi anh lại không muốn. Anh đừng sợ điều đó khi yêu em nhé.

Khi yêu em, anh không phải lo em sẽ đòi hỏi anh phải mua cái này cái kia cho em đâu. Em chỉ cần anh yêu thương em đều đều mỗi ngày, và đừng phớt lờ tình cảm chân thành của em anh nhé. Chắc chắn em sẽ là chỗ dựa vững chắc cho anh, thế có được không anh?

Em vẫn đang hoàn thiện bản thân, em đang cố gắng học tập và làm việc thật tốt để chờ anh đến đây. Hàng ngày, em vẫn học làm nhiều món ăn khác nhau để khi có anh, em sẽ trổ tài khả năng nấu nướng của mình. Để anh cảm thấy ấm lòng mỗi khi thưởng thức.

Không yêu thì thôi, chứ đã yêu ai em yêu chân thành và tha thiết lắm. Em sẽ cố gắng nâng niu, trân trọng tình cảm giữa hai ta, và mong mình sẽ đi đến cái đích cuối cùng của con đường tình yêu. Anh cũng đừng phụ tình người con gái sống thiên về tình cảm như em nhé.

Em sẽ yêu thương anh nhiều hơn những gì em nói. Không chỉ yêu anh, em sẽ yêu cả những người thân xung quanh anh, yêu bạn bè và cả gia đình anh nữa nhé. Em không phải là cô gái quá thông minh, cũng không phải là hot girl... Nhưng em có lòng yêu thương vô bờ bến đối với những người mà em yêu.

Em sẽ lắng nghe, sẽ tâm sự, sẽ chia sẻ cùng với anh những vui buồn trong cuộc sống, sẽ ủng hộ, động viên anh trên con đường mà anh đã chọn.
Chàng trai của mùa hè đầy nắng và gió ơi! Em đang ở đây rồi. Anh hãy đến và đưa em đi đến bến bờ yêu thương nhé.

Anh thực sự đã lãng quên hết mọi thứ rồi phải không anh?

Rate this Post:

{[['', '', ''], ['', '', ''], ['', '', ''], ['', '', ''], ['', '', '']]}

Permalink:

Hôm nay em nhìn thấy anh đã nở nụ cười hạnh phúc thật sự khi anh vẫy tay chào em. Và giây phút ấy em bắt đầu mơ hồ cảm nhận được nỗi đau đớn, những vết thương lòng dần xuất hiện rõ ràng trong từng giọt nước mắt đang rơi. Mình chia tay nhau bao lâu rồi anh nhỉ?

Nước mắt em chưa rơi thêm một lần nào kể từ khi chúng ta chia tay, bởi em cảm thấy sự chia tay này dường như chẳng có ý nghĩa gì, nó không hề quan trọng với em. Nhưng giờ đây em lại đang khóc vì đã cảm nhận được sự đau đớn của chia tay.
Một sự chia ly rốt cục làm cho cả hai vừa ý phải không anh? Em đã nghĩ như vậy vì cảm thấy chúng ta chẳng còn gì nữa để hối tiếc. Nhưng nếu em biết sẽ có ngày em khóc thật nhiều vì chuyện này, có lẽ lúc đó em đã không lựa chọn việc em là một phần trong cái kết của anh. Em sẽ chọn tình yêu của chúng ta là một câu chuyện mà chỉ mình em không biết, không biết em sẽ mất anh, không biết anh chưa từng yêu em. Phải, anh chưa từng yêu em.
Đó không phải là tình yêu mà chỉ là giây phút anh dành để ở bên cạnh em mà thôi anh nhỉ? Giờ thì em đã lờ mờ bắt đầu hiểu ra rồi, hiểu ra lý do vì sao anh có thể nói lời xin lỗi với em mà trước đó em đã không hiểu vì sao anh lại làm như vậy.
Anh hy vọng điều gì ở em? Rằng em phải vui mừng ư? Rằng em phải mỉm cười hạnh phúc như anh đang làm khi nghĩ đến khoảnh khắc mà anh đã rời bỏ em ư? Nhưng giờ phút này em lại chờ đợi có một phép màu xảy ra, đó là việc anh sẽ về lại bên em. Sao em lại có thể ngốc đến thế cơ chứ?
Em hiểu ra rằng không phải con người ta luôn cảm thấy vui vẻ khi ở bên nhau có nghĩa là tình yêu.
Không phải tất cả mọi người nói cả hai hợp đôi thì họ đúng là một đôi tình nhân mãi thuộc về nhau.
Không phải chỉ cần nắm tay người mình yêu bước đi trên con đường đời thì đoạn đường ấy không có ngã rẽ. Bởi biết đâu đối phương đã muốn bước đi trên con đường riêng từ lâu.
Không phải nói yêu là đã đủ, nói hiểu là đã thuộc về nhau.
Cho đến khi tất cả trở thành một câu chuyện tình đau buồn đến mức một trong hai người không muốn biết sự thật đang diễn ra, họ lại cố gắng trốn tránh, cố gắng ngụy tạo cho muôn vàn những vết rạn nứt trong tình yêu.
Anh hiểu điều đó phải không? Lắng nghe em là điều mà ngày trước khi ở bên nhau anh thường làm. Nhưng giờ đây em chỉ cần anh hiểu những điều em đã nói. Em sẽ không cầu xin anh quay về bên em, vì em vẫn luôn có lòng tự trọng của một cô nàng ma kết, mạnh mẽ và tàn nhẫn kể cả với chính bản thân mình.
Đi tiếp đi anh, đoạn đường anh đã chọn. Em sẽ ở lại nơi đây chúc anh hạnh phúc cho đến khi em tìm được hạnh phúc của riêng em. Cho đến khi em cũng thật sự mỉm cười hạnh phúc khi vẫy tay chào anh.
Chuyện tình yêu - GreenStar

Nếu em buông tay, anh sẽ hạnh phúc chứ?

Rate this Post:

{[['', '', ''], ['', '', ''], ['', '', ''], ['', '', ''], ['', '', '']]}

Permalink:

Thật lòng đấy anh, chỉ cần anh nói nếu em buông tay, anh sẽ hạnh phúc, thì dẫu có tiếc nuối hay tổn thương, dẫu có khó khăn để vượt qua rào cản tâm lý, em sẽ vẫn bằng lòng.
Có thể mọi người sẽ nói em thật ngốc, bởi vì ngoan ngoãn đứng sang một bên khi anh muốn ra đi mà không một lời than vãn hay trách cứ. Thì sao? Anh nói là ra đi có nghĩa là đã quyết tâm bỏ em lại rồi, cho dù em cố gắng bám víu lấy anh thì cũng chẳng thể mang anh trở lại vẹn nguyên như ban đầu.
Anh à, nếu em buông tay, có thật anh sẽ hạnh phúc không? Sẽ không còn gánh nặng phải ở bên cạnh em trong khi cảm xúc đã vơi đã cạn, sẽ không còn đột nhiên phát cáu trong khi chúng ta chẳng xảy ra chuyện gì, sẽ không còn mâu thuẫn và day dứt khi nửa muốn vứt bỏ để dứt khoát quay lưng, nửa thương xót em sẽ suy sụp mà không đứng lên được.
Nếu em buông tay, anh sẽ hạnh phúc chứ
Không cần anh phải thương hại đâu anh, nếu đã là thương hại thì chẳng phải tình yêu nữa rồi.Mặc dù người ta vẫn nói, một khi đã thật lòng yêu thì tự trọng và sĩ diện sẽ dẹp sang một bên. Nhưng em vẫn cần giữ chút tự tôn cuối cùng, để quay lưng đi trước khi anh đi mất, để bình thản buông tay trước khi nước mắt rơi, để cho mọi chuyện qua đi mà không trách móc bất cứ ai, kể cả bản thân mình.
Lúc yêu thương thì chẳng cần lý do, đến khi chia tay lại vô vàn, chi chít. Đến độ em có thể nhận ra một sự thật khốc liệt rằng, dường như tình chẳng phải đậm sâu nên mới dễ dàng tìm kiếm lý do để buông tay vứt bỏ nhau như thế.
Buông tay rồi, anh sẽ hạnh phúc chứ? Không có em phiền phức bên cạnh nữa, anh sẽ chẳng cần phải hối lòng kiềm chế những cơn tức giận vô cớ, cũng chẳng phải thấy ấm ức khi mà cứ phải giả vờ nhập vai một người bạn trai theo danh nghĩa, của em.
Không thể kiên nhẫn ở bên cạnh em nữa, chỉ cần anh nói một lời thôi, rồi ra đi cũng được. Để em biết rằng chẳng còn hy vọng gì giữa chúng mình đâu, sẽ chẳng còn chuyện anh vì em mà làm tất cả mọi chuyện, cũng chẳng còn chuyện anh cảm thấy vui vẻ khi bên cạnh em.
Ừ, nếu đã chán nhau như thế, thôi thì em buông tay ra, anh ạ.
Bởi vì sự níu kéo ở thời điểm này, em biết, nó đã chẳng còn tác dụng gì nữa, và anh thì sẽ càng chán ghét em hơn. Buông tay rồi, em có đau đớn, em có khổ sở, nhưng sẽ là đáp án đúng nhất phải không anh?
Anh sẽ hạnh phúc chứ, một khi em buông tay ra ấy? Anh sẽ cảm thấy không còn gánh nặng hay bất cứ một mối bận tâm nào khác chứ?
Rồi em sẽ biết tự chữa lành vết thương cho mình, chỉ cần anh thấy hạnh phúc, với em đã là quá đủ…

--Câu chuyện tình yêu cảm động--

Nếu một ngày nào đó chúng ta chán nhau............!!

Rate this Post:

{[['', '', ''], ['', '', ''], ['', '', ''], ['', '', ''], ['', '', '']]}

Permalink:

Nếu ngày đó đến với tình yêu của chúng mình thì phải làm sao hả anh?

Anh hay trách em vì em suy nghĩ linh tinh, đôi khi bên anh em hỏi những câu khiến anh giận. Em biết anh buồn, nhưng em không thể không nghĩ. 

Con gái mà, luôn suy nghĩ về những điều xa xôi chưa tới. Và anh ơi, hôm qua em đã từng nghĩ rằng nếu một ngày ta chán nhau thì sao?
Có lẽ ngày đó trời sẽ không còn xanh, mây cũng chẳng còn buồn đùa giỡn với gió. Ngày đó hai ta sẽ dùng sự lặng im thay cho những lời yêu thương vẫn nói.

Đó là ngày hai ta chỉ quan tâm đến nhau như một thói quen thường  ngày khó bỏ, là lúc hai đứa cũng chẳng buồn cãi nhau, có thể lúc đó cả hai đã quá mỏi mệt trong tình yêu của chính mình.

Đó là ngày nỗi nhớ đục rỉ, bám bụi chứ không đặc quánh như trước. Hai đứa chẳng còn nhớ về nhau nhiều, cũng chẳng buồn hỏi bên đó ra sao, bên này thế nào?

Đó là ngày hai đứa ngồi bên nhau mà khoảng cách cứ như cả nghìn cây số. Là lúc trái tim chẳng còn đập loạn nhịp khi nhìn thấy nhau. Là lúc những chiếc hôn chỉ là những cái phớt môi thật nhẹ chứ chẳng còn nồng nàn như trước.

Đó là ngày hai ta bình lặng đi bên nhau, cái danh “người yêu” như một chiếc áo quá khổ khiến hai đứa loay hoay trong chính tình yêu của mình mà không có lối thoát. Bỏ thì thương mà vương thì tội.

Nếu ngày đó đến với tình yêu của chúng mình thì phải làm sao hả anh?

Có lẽ lúc đó mình sẽ dừng lại một thời gian để suy nghĩ về chuyện hai đứa. Cứ cố chấp bên nhau tình cảm sẽ chỉ càng nhạt nhòa. Khi xa nhau chúng ta sẽ biết mình thực sự cần gì. Tình yêu đôi khi cũng cần những khoảng lặng đúng không anh? Lúc đó anh hãy cứ nghỉ ngơi, khi nào suy nghĩ xong thì hãy nói cho em biết.

Em hi vọng rằng  mình sẽ có thể làm lại, chuyện tình của mình sẽ rất mới.

Có chán nhau thì cũng đừng buông tay ngay. Vì chúng ta đã cùng nhau đi một chặng đường dài rồi nên cũng có lúc mỏi mệt. Nghỉ ngơi xong rồi cùng nhau bước tiếp anh nhé!

Tình yêu kì lạ lắm,  nay tưởng chừng như thiếu nhau thì không sống nổi nhưng mai lại có thể chán nhau ngay đấy thôi. Và vì chẳng biết ngày mai của mình sẽ ra sao, nên hôm nay chúng ta hãy cứ yêu, yêu như thể chỉ còn một ngày bên nhau thôi.

Hãy dành cho nhau những cái siết tay thật mạnh, những cái ôm thật ấm và những nụ hôn thật nồng để ta biết rằng ta đã thuộc về nhau – mãi mãi.

--Theo kênh 14--

Theme Settings

x

Sidebar Position

Layout Type

Layout Style

Background Pattern

Example Styles