Lời Chưa Nói Menu
Hiển thị các bài đăng có nhãn chuyen-tinh-yeu. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn chuyen-tinh-yeu. Hiển thị tất cả bài đăng

Đừng nhận lời yêu vì cô đơn

Rate this Post:

{[['', '', ''], ['', '', ''], ['', '', ''], ['', '', ''], ['', '', '']]}

Permalink:

Đang mơ màng ngủ, chuông điện thoại di động đổ dồn. Theo thói quen, em chụp lấy cái điện thoại, nhìn ngấu nghiến màn hình. Một số lạ tiếp thị chăm sóc da. Em trả lời ậm ừ, tắt máy, đặt điện thoại xuống mà lòng buồn tênh.
Em thèm lắm cảm giác mỗi sáng mai thức dậy, có ai đó nhắn một cái tin nhỏ chúc ngày mới tốt lành. Hay những đêm dài sâu hun hút, khi ngủ gà gật bên máy tính, có ai đó nhắc nhở: “Ngủ sớm đi em”. Dường như đã rất lâu, em không nhận được những lời hỏi han, quan tâm của anh. Người mà từng một thủa, em tưởng là mối tình đầu và cũng là tình cuối của em.
Đừng nhận lời yêu vì cô đơn....
Ở tuổi 29, không còn trẻ để đón nhận những tình yêu vồ vập, vội vã, lãng mạn như ngày đôi mươi. Em chờ đợi một bờ vai vững chãi, một người đàn ông đủ điềm tĩnh để bên em những khi em cô đơn, trống vắng, khi em quay quắt trong những mớ bòng bong rắc rối của cuộc đời. Và em đã gặp anh vào một ngày em đang thấy trống trải, cô đơn và buồn nhất.
Lần đầu tiên chúng ta trò chuyện, anh nhìn sâu vào mắt em, hỏi dò: “Mối tình đầu của em thế nào?”. 
Em bối rối, im lặng vài dây, cố lật lại ký ức để tìm xem mối tình đầu của mình ở đâu. Nhưng dàn trải trong trí nhớ rơi rớt ấy chỉ là những rung động thoáng qua của một thời vụng dại, xa vắng đã đi qua cuộc đời, tuổi xuân em từ rất lâu. Và em nhận ra mình chưa từng yêu ai thật sự. Anh đặt vào môi em một chiếc hôn nhẹ, thay cho một lời an ủi. Em cười buồn: “Thành phố giấu anh kỹ quá. 
Em tìm mãi không ra”. Anh bảo mình có trốn đâu, chỉ đi loanh quanh gần em. Em nghĩ đến những ngày cuối tuần sẽ không phải ngồi hàng giờ liền bên máy tình, gặm nhấm từng con chữ như loài dơi gặm nhấm đêm thâu. 
Em sẽ bước ra bên ngoài bằng những nụ cười hạnh phúc. Vì em tin có một người đàn ông đang lặng lẽ chờ em trước cửa nhà, đón em bằng những nụ cười dịu dàng.
Nhưng chính em để sự tưởng tượng nhấn mình xuống tận cùng nỗi cô đơn. Em nghe lòng thổn thức khi những chiều thứ bảy trôi qua trong cô quạnh. Điện thoại chẳng mấy khi đổ chuông, trừ những cuộc gọi hỏi thăm của ba mẹ và chị gái. Em chờ…trong một niềm tin mơ hồ.
Vì sao anh không nhắn tin, không điện thoại cho em? Em tự hỏi và dằn vặt mình bằng những câu hỏi ngốc nghếch và chợt nhận ra trong lòng mình cũng đang nhạt dần gương mặt anh. Nụ hôn hững hờ ngày nào đã loãng dần trong trí nhớ của em. Vì sao em luôn tự hỏi, anh không đến gặp em? 
Nhưng em không nhận ra từ rất lâu, thẳm sâu trong trái tim mình, em cũng không hề mong muốn gặp anh. Cảm giác cô đơn, trống vắng khiến em nghĩ đến việc phải trò chuyện với một ai đó nhiều hơn là việc để trái tim kiểm chứng nỗi nhớ ai đó. Một người bạn thân từng nói với em: “Đừng nhận lời yêu ai đó chỉ vì mình đang cô đơn”. 
Có khi nào buổi chiều mưa, khi anh đặt lên môi em nụ hôn nhẹ nhàng, lòng anh cũng đang khóc trong cô đơn. Và chính bây giờ anh nhận ra mình không còn cô đơn nữa nên tình yêu cũng đã tan theo nỗi buồn và sự trống vắng của anh.
Chiều nay, trời nắng hầm hập. Chậu hồng tỉ muội vặn mình ngoài cửa sổ đón nắng. Những bông hoa đã rũ xuống, cánh mềm nhũn nhẵn. Đất trong chậu khô rang, nứt xé. Đã lâu rồi, em không tưới nước cho chậu hoa. Khi đã trồng cây thì phải chăm sóc cây mới phát triển được. Màn hình điện thoại sáng lên. 
Không còn cảnh vội vã vồ lấy điện thoại như người câu cá nhanh tay giật cần khi thấy chiếc phao chìm đáy, em lắng nghe tiếng chuông đổ thật dài cho đến khi tắt hẳn. “Em đang làm gì vậy?”. 
Hai tuần rồi, em mới nghe giọng nói từng làm em chộn rộn, khát khao. “Lâu rồi, em không chăm sóc chậu hoa hồng. Nó chết rồi anh à! Từ ngày em trồng chậu hoa ấy, nó không lớn được chút nào. Vậy mà nay lại chết”, em buông giọng buồn bã. Ở đầu dây bên kia là một chuỗi im lặng kéo dai. Và đó cũng là lần cuối cùng, em nói chuyện với anh.
Sáng cuối tuần, không ai hẹn hò cà phê, không một tin nhắn hỏi han, quan tâm. Em đến quán cà phê quen thuộc, cùng cô bạn thân nhấm nháp li cà phê. Chiều cuối tuần, em lang thang nhà sách, cặm cụi bên những cuốn tiểu thuyết trữ tình lãng mạn. Tối cuối tuần, em đạp xe loanh quanh thành phố. 
Một cảm giác nhẹ nhàng, ấm áp lan tỏa khắp tâm hồn. Em không còn thấy nặng nề, buồn tẻ khi phải ngồi hàng giờ trong căn phòng vắng chỉ để chờ nghe những tiếng chuông điện thoại tin nhắn khô khốc. Giờ đây, em mới cảm nhận được sâu sắc điều cô bạn gái từng khuyên: “Đừng nhận lời yêu ai đó chỉ vì mình cô đơn”.
Theo Tiên Vân

Phụ nữ TPHCM

Em vẫn đang chờ anh đến!

Rate this Post:

{[['', '', ''], ['', '', ''], ['', '', ''], ['', '', ''], ['', '', '']]}

Permalink:

Em đang ở cái tuổi xuân mà người ta vẫn hay bảo rằng đó là quãng thời gian đẹp nhất trong đời. Em mong mỏi và khát khao yêu và được yêu như bao người con gái.

Em vẫn ở đây chờ anh đến nắm tay em, để chúng ta cùng nhau đi hết con đường tình yêu. Hay là chúng mình bất chấp hết yêu nhau đi chàng trai tương lai của em!

Em đang ở cái tuổi xuân mà người ta vẫn hay bảo rằng đó là quãng thời gian đẹp nhất trong đời. Em mong mỏi và khát khao yêu và được yêu như bao người con gái. Thật vui và hạnh phúc biết bao nếu mỗi ngày nhận được tin nhắn và lời hỏi thăm quan tâm từ phía anh, người yêu tương lai của em à.

Đôi khi em một mình lạc lõng bơ vơ giữa chốn đông người, nơi phồn hoa đô hội. Lúc này em cần lắm một bàn tay khẽ nắm lấy tay em, em cần lắm một bờ vai vững chắc để em dựa vào mỗi lúc trái tim em mềm yếu giữa bộn bề cuộc sống để em được an ủi, được dựa dẫm.

Những lúc ốm em cần một liều thuốc tinh thần. Lúc đó chỉ cần anh đến bên và như thế em chẳng còn muốn ốm chút nào hết. Chỉ cần thế thôi, em không cần yêu cầu anh quá cao. Em sẽ không bất ngờ gọi anh lúc nửa đêm rồi bắt anh phải mua những thứ mà em thích đâu chàng trai ạ. Em sẽ không bắt tội anh phải làm hết những gì mà em thích trong khi anh lại không muốn. Anh đừng sợ điều đó khi yêu em nhé.

Khi yêu em, anh không phải lo em sẽ đòi hỏi anh phải mua cái này cái kia cho em đâu. Em chỉ cần anh yêu thương em đều đều mỗi ngày, và đừng phớt lờ tình cảm chân thành của em anh nhé. Chắc chắn em sẽ là chỗ dựa vững chắc cho anh, thế có được không anh?

Em vẫn đang hoàn thiện bản thân, em đang cố gắng học tập và làm việc thật tốt để chờ anh đến đây. Hàng ngày, em vẫn học làm nhiều món ăn khác nhau để khi có anh, em sẽ trổ tài khả năng nấu nướng của mình. Để anh cảm thấy ấm lòng mỗi khi thưởng thức.

Không yêu thì thôi, chứ đã yêu ai em yêu chân thành và tha thiết lắm. Em sẽ cố gắng nâng niu, trân trọng tình cảm giữa hai ta, và mong mình sẽ đi đến cái đích cuối cùng của con đường tình yêu. Anh cũng đừng phụ tình người con gái sống thiên về tình cảm như em nhé.

Em sẽ yêu thương anh nhiều hơn những gì em nói. Không chỉ yêu anh, em sẽ yêu cả những người thân xung quanh anh, yêu bạn bè và cả gia đình anh nữa nhé. Em không phải là cô gái quá thông minh, cũng không phải là hot girl... Nhưng em có lòng yêu thương vô bờ bến đối với những người mà em yêu.

Em sẽ lắng nghe, sẽ tâm sự, sẽ chia sẻ cùng với anh những vui buồn trong cuộc sống, sẽ ủng hộ, động viên anh trên con đường mà anh đã chọn.
Chàng trai của mùa hè đầy nắng và gió ơi! Em đang ở đây rồi. Anh hãy đến và đưa em đi đến bến bờ yêu thương nhé.

Mưa buồn nhớ anh

Rate this Post:

{[['', '', ''], ['', '', ''], ['', '', ''], ['', '', ''], ['', '', '']]}

Permalink:

Những ngày nắng gay gắt cũng sắp kết thúc nhường chỗ cho những ngày mưa ướt át và ảm đạm. Và đó cũng là những ngày nỗi nhớ mang tên anh cứ dồn dập trôi về phía em. 
Đôi khi em lang thang trên phố vào những ngày mưa ấy, chẳng biết làm gì, chỉ để nhìn những đôi tình nhân tay trong tay dưới mưa mà cảm nhận hạnh phúc của họ và ước gì anh đang ở bên và em chắc chắn rằng tay của em sẽ thật ấm áp.
Đôi khi em ngồi bên hiên nhà nhìn mưa rơi và thầm nghĩ anh giờ này đang làm gì? ở nơi anh trời có đang mưa? Và có khi nào nào anh ngồi nhìn mưa như em không? 
Anh thường nói em lãng mạn quá, cái lãng mạn có thể viết thành thơ. Và những người yêu thơ thì thường hay buồn vu vơ…
Nhớ anh, một mình em ngẩn ngơ
Nhớ anh, ngay cả trong giấc mơ
Chênh vênh trong em ngàn nỗi nhớ
Đêm về thao thức lại làm thơ.
Mưa tháng 5 ào ào rồi lại tạnh, nhưng nỗi nhớ anh cứ ào ạt không nguôi. Nhưng em không buồn đâu anh à, nhớ anh để cảm nhận hạnh phúc vì đã có anh bên cạnh, mặc dù giờ anh đang ở xa em. 
Nhiều khi em quay cuồng trong những bận rộn của cuộc sống để tạm nguôi đi nỗi nhớ anh, để anh đừng phải lo lắng cho một con nhóc bướng bỉnh mà lại ngốc nghếch như em, anh đừng lo nhé em biết tự chăm sóc bản thân mình mà và em cũng tự biết làm mình vui khi không có anh bên cạnh bằng những kỉ niệm về anh.
Em biết, có những giây phút anh yếu lòng dù bên ngoài anh rất cứng rắn, nhiều lúc anh cảm thấy chán nản vì không biết cuộc sống tương lai thế nào, có thể sẽ không theo ý mình. Nhưng đừng nản lòng anh nhé, hãy vui mừng là mình có thể ứng biến được những gì xảy ra trong cuộc sống. Dù cho có khó khăn đến đâu cũng phải hi vọng vào ngày mai sẽ tươi sáng hơn. 
Em mong anh đừng nghĩ những chuyện buồn đau, đừng nghĩ cho em, hãy nghĩ về tương lai chúng ta. Đừng nghĩ em thiệt thòi khi yêu anh, vì điều đó sẽ làm em tự ái, bởi em biết yêu em anh cũng khổ nhiều, với em yêu anh chứ không quan tâm em thiệt thòi hay quá dư thừa, với em chỉ cần anh là đủ.
Đôi lúc em bỏ mặc tất cả, bất chấp những gì người khác nghĩ về mình, chỉ cần anh hiểu em, chỉ cần anh tin em, chỉ cần có anh bên cạnh. Em không đòi hỏi cuộc sống vật chất đâu anh mặc dù em biết nếu không có vật chất sẽ không có cuộc sống tốt, nhưng em cần có anh, vì em biết chỉ cần có anh em sẽ có tất cả, phải không anh? 
Anh là nguồn động lực trong những lúc em tưởng chừng như gục ngã, trong những lúc em yếu đuối không có ai bên cạnh vậy nên anh đừng buông tay em khi anh gặp khó khăn. 
Đừng bỏ rơi em dù anh có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa. Dẫu biết rằng em không thể giúp anh giải quyết được những khó khăn của anh, nhưng em hứa em sẽ là chỗ dựa tinh thần cho anh, em hứa là chọc cho anh cười mặc dù anh đang rầu muốn chết ^^! 
Tin em đi, em nói là em làm được mà. I love you more than I can say…
Mưa Buồn - Chuyện tình yêu

Em ở phía trước, vừa đi vừa đợi anh

Rate this Post:

{[['', '', ''], ['', '', ''], ['', '', ''], ['', '', ''], ['', '', '']]}

Permalink:

Anh và em bây giờ đã cách xa nhau lắm rồi, không chỉ mỗi khoảng cách địa lý mà cả trái tim, lý trí. Nhưng em vẫn tự hỏi, đã đủ xa để mà phải nghĩ đến rồi thấy nhớ quay quắt không? 
Vì khoảng cách không phải là độ xa, mà vì lòng người cho rằng nó xa thì bỗng dưng xa xôi thôi. Xa rồi mà vẫn nhớ nhung có nghĩa là còn yêu thương phải không anh?
Có những lúc hai người cùng nhìn về một hướng, nhưng một người đứng trước và một người đứng sau. Và người đứng trước lãng quên người đứng sau. Đến lúc quay lại thì không còn thấy bóng dáng người kia nữa.
Vậy thì chỉ tại người đứng sau không đuổi theo người đi trước mà thôi. Người đứng sau cũng đâu có biết người đi trước vừa đi vừa đợi, đợi mãi không được nên cứ thế đi thôi, đi rồi hy vọng người ở sau đuổi theo. Nhưng người ở sau thì cứ đứng đó nhìn, đôi khi có gọi với theo, nhưng yếu ớt quá, người đi trước cách xa không thể nghe hoặc có nghe cũng không rõ ràng.
Em là người đi trước, anh là người đứng sau em. Anh biết em ở phía trước mà, phải không? Nhưng sao anh chẳng bao giờ đuổi theo em, bước nhanh hơn cũng được, miễn bắt kịp và níu tay em lại. Tại sao anh không làm? 
Lòng kiêu hãnh của em, của một cô gái cho rằng mình phải mạnh mẽ để đương đầu với cuộc sống này đã không cho phép em quay lại nhìn xem anh đã cách em bao xa, để dừng lại chờ anh bước chậm chạp đến bên em. Không thể đâu anh à.
Thế nên, em ở phía trước anh và cũng vừa đi vừa đợi anh. Mệt mỏi quá thì em sẽ dừng lại, cái cớ của sự dừng lại cũng là để đợi anh thôi, nhưng rốt cuộc anh vẫn ở đâu? Ở sau cách em bao xa mà em không thể nghe thấy tiếng anh? Vậy thử hỏi, em dừng lại chờ anh có phải đã trở thành kẻ ngu ngốc lãng phí thời gian cho sự chờ đợi?
Em ở phía trước đấy, em nhìn về tương lai của riêng em. Anh ở sau em và cũng đang nhìn về tương lai của riêng anh. Tương lai của anh, có em không? Còn tương lai của em, anh đang ở cùng sự chờ đợi. 
Em không bỏ mặc được những thứ đã tồn tại, đã đi qua cuộc đời em, chính vì vậy mà dù nhiều khi nghĩ về anh khiến em tổn thương, em vẫn cứ không bỏ mặc anh được, và em tiếp tục vừa đi, vừa đợi anh.

Mình đang còn trẻ, sự chờ đợi đôi khi là hạnh phúc phải không anh? Nhưng nếu sau này, khi đã đi một đoạn đường dài, khi em không còn có thể vừa đi vừa đợi anh nữa thì anh hãy cho em biết, anh đang ở đâu, nếu là ở phía sau thì anh đang cách em bao xa. Được không anh?
Bước nhanh hơn anh nhé, vì trước khi cần tình yêu, em cần một người bạn đường đồng hành cùng em vượt qua những khó khăn, thử thách trong cuộc đời này.
Chuyện tình yêu - GreenStar

Nếu em buông tay, anh sẽ hạnh phúc chứ?

Rate this Post:

{[['', '', ''], ['', '', ''], ['', '', ''], ['', '', ''], ['', '', '']]}

Permalink:

Thật lòng đấy anh, chỉ cần anh nói nếu em buông tay, anh sẽ hạnh phúc, thì dẫu có tiếc nuối hay tổn thương, dẫu có khó khăn để vượt qua rào cản tâm lý, em sẽ vẫn bằng lòng.
Có thể mọi người sẽ nói em thật ngốc, bởi vì ngoan ngoãn đứng sang một bên khi anh muốn ra đi mà không một lời than vãn hay trách cứ. Thì sao? Anh nói là ra đi có nghĩa là đã quyết tâm bỏ em lại rồi, cho dù em cố gắng bám víu lấy anh thì cũng chẳng thể mang anh trở lại vẹn nguyên như ban đầu.
Anh à, nếu em buông tay, có thật anh sẽ hạnh phúc không? Sẽ không còn gánh nặng phải ở bên cạnh em trong khi cảm xúc đã vơi đã cạn, sẽ không còn đột nhiên phát cáu trong khi chúng ta chẳng xảy ra chuyện gì, sẽ không còn mâu thuẫn và day dứt khi nửa muốn vứt bỏ để dứt khoát quay lưng, nửa thương xót em sẽ suy sụp mà không đứng lên được.
Nếu em buông tay, anh sẽ hạnh phúc chứ
Không cần anh phải thương hại đâu anh, nếu đã là thương hại thì chẳng phải tình yêu nữa rồi.Mặc dù người ta vẫn nói, một khi đã thật lòng yêu thì tự trọng và sĩ diện sẽ dẹp sang một bên. Nhưng em vẫn cần giữ chút tự tôn cuối cùng, để quay lưng đi trước khi anh đi mất, để bình thản buông tay trước khi nước mắt rơi, để cho mọi chuyện qua đi mà không trách móc bất cứ ai, kể cả bản thân mình.
Lúc yêu thương thì chẳng cần lý do, đến khi chia tay lại vô vàn, chi chít. Đến độ em có thể nhận ra một sự thật khốc liệt rằng, dường như tình chẳng phải đậm sâu nên mới dễ dàng tìm kiếm lý do để buông tay vứt bỏ nhau như thế.
Buông tay rồi, anh sẽ hạnh phúc chứ? Không có em phiền phức bên cạnh nữa, anh sẽ chẳng cần phải hối lòng kiềm chế những cơn tức giận vô cớ, cũng chẳng phải thấy ấm ức khi mà cứ phải giả vờ nhập vai một người bạn trai theo danh nghĩa, của em.
Không thể kiên nhẫn ở bên cạnh em nữa, chỉ cần anh nói một lời thôi, rồi ra đi cũng được. Để em biết rằng chẳng còn hy vọng gì giữa chúng mình đâu, sẽ chẳng còn chuyện anh vì em mà làm tất cả mọi chuyện, cũng chẳng còn chuyện anh cảm thấy vui vẻ khi bên cạnh em.
Ừ, nếu đã chán nhau như thế, thôi thì em buông tay ra, anh ạ.
Bởi vì sự níu kéo ở thời điểm này, em biết, nó đã chẳng còn tác dụng gì nữa, và anh thì sẽ càng chán ghét em hơn. Buông tay rồi, em có đau đớn, em có khổ sở, nhưng sẽ là đáp án đúng nhất phải không anh?
Anh sẽ hạnh phúc chứ, một khi em buông tay ra ấy? Anh sẽ cảm thấy không còn gánh nặng hay bất cứ một mối bận tâm nào khác chứ?
Rồi em sẽ biết tự chữa lành vết thương cho mình, chỉ cần anh thấy hạnh phúc, với em đã là quá đủ…

--Câu chuyện tình yêu cảm động--

Vẫn muốn bên anh - Câu chuyện tình yêu cảm động

Rate this Post:

{[['', '', ''], ['', '', ''], ['', '', ''], ['', '', ''], ['', '', '']]}

Permalink:


Nếu có kiếp sau em vẫn muốn được làm vợ anh, 
làm người anh yêu và chia sẻ cùng anh mọi buồn vui! 
Hạnh phúc đơn giản chỉ thế thôi, bên anh là hạnh phúc!!!!!!!!!!!

Anh một chàng sinh viên nghèo. Làm thêm vất vả để kiếm thêm tiền trang trải học phí. Em tiểu thư cành vàng lá ngọc con nhà giàu có khá giả, gia đình có tới mấy osin. Lần đầu tiên về quê đến cây tỏi tây và cây hành em cũng không phân biệt được

Anh gặp em lần đầu tiên trong ngày khai giảng. Em đứng đó vui cười với đám bạn, mải mê làm đổ cốc coca lên váy trắng. Ngượng ngùng anh đưa em áo khoác che vết loang. Giây phút ấy em mãi không quên anh.

Bốn năm học đại học, em muốn giúp anh nhiều lắm, muốn cuộc sống anh đỡ vất vả vì phải vừa học vừa làm. Đưa tiền anh đâu có nhận, anh nói anh không làm được cho em thì thôi...

Tốt nghiệp, đáng lẽ chia tay, chỉ là tình yêu thời đại học thôi mà. Nhưng em đã quyết định theo anh. Gia đình em phản đối quyết liệt, nhưng em vẫn chọn cho mình người đàn ông của cả cuộc đời

Nên vợ nên chồng, về quê sống trong căn nhà tồi tàn của anh. Rồi em mang thai, nhiều khi trái gió trở trời người đau ê ẩm. Anh thương em, đông cũng như hè đi làm kiếm thêm tiền nuôi vợ.


Thế rồi trong một tai nạn xe, anh liệt đôi chân. Nằm một chỗ ở nhà, tất cả mọi việc đều trông cậy vào em. Bố mẹ em thương đến đón em về nhưng em từ chối. Chữa bệnh cho anh em bán hết mọi thứ trong nhà, cuối cùng cũng hết. Bố mẹ em thấy con khổ lại cho tiền.

Cứ thế cuộc sống nghèo ở một vùng quê, em làm giáo viên, anh nằm nhà viết sách. Em đã trút bỏ hình ảnh lá ngọc cành vàng năm nào để trở thành người vợ đảm. Đi chợ mặc cả, quần áo bình thường, cân đo đong đếm còn tốt hơn những người phụ nữ khác

Bác sĩ bảo chồng bà không còn đi được nữa, nhưng em không tin, hàng ngày vẫn bóp chân cho anh , hi vọng một phép màu sẽ đến. Ngày ấy em nghe có một bác sĩ châm cứu giỏi. Em đèo xe 50km đưa anh đi châm cứu hai ngày một lần không kể ngày nắng ngày mưa ngày lạnh ngày nóng

Anh nhìn em khóc: Nếu còn có kiếp sau, anh sẽ không bao giờ yêu em nữa, em quá khổ vì anh


Một năm sau phép màu đến thật, chân anh hồi phục cũng là lúc anh nhận được giải thưởng quốc tế từ những cuốn sách anh viết. Không ai nghĩ sẽ có ngày hôm nay

Rồi họ mời sang Pháp thuyết trình ba năm, anh do dự, em nói: phải đi, cơ hội không đến hai lần.

Nhìn lại quãng đời, em đâu còn trẻ đẹp như xưa...Chồng, con, vất vả, thân hình gầy gò ốm yếu. Pháp là đất nước của tình yêu, nhiều người nói anh đi sẽ không trở lại. Em chỉ mỉm cười đáp lại: em và anh đã trải qua bao nhiêu sóng gió, vì một việc thế này em ko sợ mất anh.

Ba năm sau anh về, không báo trước, muốn dành cho em một sự bất ngờ. Nhưng vừa xuống xe anh đã thấy em đứng đó. Anh hỏi sao biết anh về mà ra đón, em trả lời: Em chờ ở đây mỗi ngày, chỉ cần là xe từ sân bay về là em không bỏ qua chuyến nào.

Anh chỉ khóc mà nói: nếu còn có kiếp sau, anh sẽ không bao giờ yêu em, tình yêu của em làm anh đau lắm đau lắm, tình yêu của em quá nhiều khổ đau...

Em đáp trả lời anh: tình yêu luôn luôn là khổ đau cay đắng. Tình yêu như một bông hoa sen, hoa sen đẹp nhưng nó có cái nhụy sen, hạt sen rất đắng. Nếu còn có kiếp sau, em sẽ vẫn muốn được yêu anh.


Nếu một ngày nào đó chúng ta chán nhau............!!

Rate this Post:

{[['', '', ''], ['', '', ''], ['', '', ''], ['', '', ''], ['', '', '']]}

Permalink:

Nếu ngày đó đến với tình yêu của chúng mình thì phải làm sao hả anh?

Anh hay trách em vì em suy nghĩ linh tinh, đôi khi bên anh em hỏi những câu khiến anh giận. Em biết anh buồn, nhưng em không thể không nghĩ. 

Con gái mà, luôn suy nghĩ về những điều xa xôi chưa tới. Và anh ơi, hôm qua em đã từng nghĩ rằng nếu một ngày ta chán nhau thì sao?
Có lẽ ngày đó trời sẽ không còn xanh, mây cũng chẳng còn buồn đùa giỡn với gió. Ngày đó hai ta sẽ dùng sự lặng im thay cho những lời yêu thương vẫn nói.

Đó là ngày hai ta chỉ quan tâm đến nhau như một thói quen thường  ngày khó bỏ, là lúc hai đứa cũng chẳng buồn cãi nhau, có thể lúc đó cả hai đã quá mỏi mệt trong tình yêu của chính mình.

Đó là ngày nỗi nhớ đục rỉ, bám bụi chứ không đặc quánh như trước. Hai đứa chẳng còn nhớ về nhau nhiều, cũng chẳng buồn hỏi bên đó ra sao, bên này thế nào?

Đó là ngày hai đứa ngồi bên nhau mà khoảng cách cứ như cả nghìn cây số. Là lúc trái tim chẳng còn đập loạn nhịp khi nhìn thấy nhau. Là lúc những chiếc hôn chỉ là những cái phớt môi thật nhẹ chứ chẳng còn nồng nàn như trước.

Đó là ngày hai ta bình lặng đi bên nhau, cái danh “người yêu” như một chiếc áo quá khổ khiến hai đứa loay hoay trong chính tình yêu của mình mà không có lối thoát. Bỏ thì thương mà vương thì tội.

Nếu ngày đó đến với tình yêu của chúng mình thì phải làm sao hả anh?

Có lẽ lúc đó mình sẽ dừng lại một thời gian để suy nghĩ về chuyện hai đứa. Cứ cố chấp bên nhau tình cảm sẽ chỉ càng nhạt nhòa. Khi xa nhau chúng ta sẽ biết mình thực sự cần gì. Tình yêu đôi khi cũng cần những khoảng lặng đúng không anh? Lúc đó anh hãy cứ nghỉ ngơi, khi nào suy nghĩ xong thì hãy nói cho em biết.

Em hi vọng rằng  mình sẽ có thể làm lại, chuyện tình của mình sẽ rất mới.

Có chán nhau thì cũng đừng buông tay ngay. Vì chúng ta đã cùng nhau đi một chặng đường dài rồi nên cũng có lúc mỏi mệt. Nghỉ ngơi xong rồi cùng nhau bước tiếp anh nhé!

Tình yêu kì lạ lắm,  nay tưởng chừng như thiếu nhau thì không sống nổi nhưng mai lại có thể chán nhau ngay đấy thôi. Và vì chẳng biết ngày mai của mình sẽ ra sao, nên hôm nay chúng ta hãy cứ yêu, yêu như thể chỉ còn một ngày bên nhau thôi.

Hãy dành cho nhau những cái siết tay thật mạnh, những cái ôm thật ấm và những nụ hôn thật nồng để ta biết rằng ta đã thuộc về nhau – mãi mãi.

--Theo kênh 14--

Níu kéo làm gì khi chia tay - Chuyện tình yêu

Rate this Post:

{[['', '', ''], ['', '', ''], ['', '', ''], ['', '', ''], ['', '', '']]}

Permalink:

Đường cùng hay ngõ cụt, vốn không phải hiện ra chỉ vì những chuyện tình đổ vỡ. Chúng ta càng không thể rơi vào địa ngục chỉ vì một bóng hình quay đi. Vẫn biết là lòng vẫn yêu nên mới đau, mới nuối tiếc. Nhưng chỉ một mình chúng ta nuối tiếc thì sự hối tiếc ấy hóa thành bất hạnh mất rồi.

Tuyệt đối đừng khóc lóc chạy theo, cho dù có đau lòng muốn chết, cho dù có còn yêu thương đến mấy. Bởi vì những kẻ phản bội, những người đã dứt áo quay đi, lời hứa hẹn khi xưa bỗng chốc hóa thành hư ảnh, hà tất phải biến mình thành kẻ đáng thương nhất thế giới như thế?

Khi cảm xúc đã đổi khác, trái tim cũng tự động quay lưng, người đã từ bỏ ta để đuổi theo một hình bóng khác. Đối diện với một sự vứt bỏ nhẫn tâm như thế, chúng ta đã chẳng còn gì để đánh mất nữa rồi, sự tự tôn cuối cùng vẫn phải giữ lại đúng không?

Đừng níu kéo, bởi vì bạn càng níu kéo, đối phương càng tìm cách vũng vẫy hoặc ruồng bỏ, cho đến khi sự thiếu kiên nhẫn biến thành sự tàn nhẫn. Cho đến khi vết thương trong lòng bạn sâu lại càng sâu.



Cảm thấy tuyệt vọng thì hãy khóc thật to, trút hết oan ức và tủi hờn ra để khóc, trút hết sự căm giận ra mà khóc. Để rồi khi nước mắt cạn có thể giấu nỗi đau vào trong tim, bình thản đối diện với bóng lưng đã quay đi mà tiếp tục sống tốt. Để rồi không chạy theo hay níu kéo van xin kẻ phản bội, để rồi không sai lầm mà biến mình thành người ngốc nghếch.

Người đi rồi thì sao? Chỉ để lại cho chúng ta những vết thương. Kỷ niệm xưa cũ dù có đẹp đến mấy, có như phim điện ảnh hay tiểu thuyết diễm tình thì cũng hãy coi nó như quá khứ đã qua. Đóng lại một trang là đóng lại dấu ấn một lúc nào đó cũng sẽ nhạt nhòa. Thời gian sẽ giúp ta trưởng thành, không thể hoàn toàn quên lãng những chuyện đau lòng và bỏ đi những vết thương, nhưng sẽ là nhớ về chúng mà không còn cảm thấy xót xa hay tiếc nuối nữa.

Chuyến tàu tuổi trẻ, rồi sẽ phải trải qua hết, gặp gỡ hết những người sẽ phải gặp trong đời. Có ai đó chỉ là người qua đường, có ai đó là người khắc cốt ghi tâm, có ai đó là người mà ở bên người ấy chúng ta thấy hạnh phúc, cũng có ai đó đến và để lại những vết thương.

Thế nên, đừng níu kéo một khi ai đó đã quyết tâm từ bỏ chúng ta. Cũng đừng tiêu tốn quá nhiều thời gian và nước mắt chỉ để tự hành hạ bản thân qua những lần dày vò trái tim vì nhung nhớ.

Chỉ cần tự thuyết phục thành công bản thân rằng, không nên phung phí tuổi trẻ lên những người không xứng đáng. Những người mà hôm nay có thể phản bội chúng ta chỉ để chạy theo một người khác, hoàn toàn chẳng thể đem lại hạnh phúc vẹn tròn cho bất cứ đối tượng nào mà người ấy yêu.

Buông tay đi, sẽ có người khác chờ. Một lần đau thương trôi qua, sẽ hiện ra một bậc thang để leo lên hạnh phúc. Dũng cảm để mặc người quay bước, chỉ cần giữ lấy bản thân để vượt qua đầm lầy thương tổn.
Để rồi sau này nếu có ai hỏi: Phải làm gì nếu người mình yêu trở thành kẻ phản bội, chạy theo người khác, có thể trả lời một cách rành mạch. Hãy buông tay đi thôi!

--Sưu tầm-Chuyện tình yêu --

Những lời nói yêu thương - Góc yêu thương

Rate this Post:

{[['', '', ''], ['', '', ''], ['', '', ''], ['', '', ''], ['', '', '']]}

Permalink:

Có một ngày em hỏi anh rằng "Anh yêu em hay yêu cuộc sống của mình", anh trả lời rằng "Anh yêu cuộc sống". Thế là em bước đi nhưng em không bao giờ biết rằng em chính là cuộc sống của anh.

 * Nếu anh là giọt nước mắt trong em, thì em sẽ khóc để anh lăn xuống chạm vào môi em. Nhưng nếu em là giọt nước mắt trong anh thì anh sẽ không bao giờ khóc bởi vì anh không muốn mất em.


Những lời nói yêu thương

 * Bạn có thể mất một phút để cảm thấy thích một người, một giờ để mà thương một người, một ngày để mà yêu một người. Nhưng phải mất cả đời để quên một người.

 * Khi bạn gặp được một người có ý nghĩa đối với bạn, nhưng bạn biết rằng người đó sinh ra không phải dành cho bạn thì cách tốt nhất là hãy để họ ra đi.

 * Biển sẽ trở thành bức tường ngăn cách anh và em, bầu trời xanh chỉ còn là nỗi nhớ. Cuộc đời này anh nguyện tồn tại chỉ vì em và anh không bao giờ muốn biết mất em đau khổ như thế nào.

--Sưu tầm --

Ngày hôm qua - Góc tâm hồn

Rate this Post:

{[['', '', ''], ['', '', ''], ['', '', ''], ['', '', ''], ['', '', '']]}

Permalink:

Kí ức và hiện tại luôn luôn nằm trên cùng một đường thẳng vì hiện tại qua đi sẽ trở thành kí ức…cứ như thế.
Nhưng em và anh lại chẳng bao giờ đi trên cùng một đường thẳng vì chúng ta là hai đường thẳng song song.
Trong truyện ngôn tình anh có thể là gió và em là mây, anh có thể là hoàng tử em là cô bé lọ lem như những câu truyện cổ tích . Gió và mây quấn quýt không rời, gió đẩy mây bay, dù mụ phù thủy có phù phép tới đâu thì hoàng tử và lọ lem của chàng cũng sẽ bên nhau trọng đời. Nhưng thực tế dù có quấn quýt tới đâu thì anh vẫn là anh, em vẫn là em, con người khi phải đứng trước sự lựa chọn thì luôn luôn thực tế phải không?
Xóa sạch kí ức, xóa sạch nước mắt lăn dài, xóa sạch tiếng nấc…và xóa sạch lời yêu thương đầu môi…
Ngày hôm qua !!!
Tình yêu là không khoảng cách chúng ta vẫn thường nói như vậy nhưng có khi thực tế lại khác bởi vì có muôn vàn lý do để chúng ta không phải là định mệnh của nhau, bởi vì chúng ta là hai con người đến từ hai thế giới khác nhau, dù có gắn bó tới đâu rồi cũng sẽ bị vùi lấp bởi số phận và hiện thực.
Anh có tin vào duyên phận không?
Em biết anh không phải là định mệnh là duyên phận của mình nhưng em vẫn tin anh là một nửa bức tranh mà em còn thiếu nên cho dù chúng ta đứng tại hai điểm khác nhau trên thế giới này, chúng ta không đi chung một con đường, không hít chung một bầu không khí, dù chúng ta trái ngược hoàn toàn, mặc dù để nắm tay anh đi hết con đường còn lại là rất khó khăn thậm chí là không thể.
Gặp gỡ…rồi chia ly…người ta vẫn nói rằng thà không gặp còn hơn nhưng lạ làm sao dù biết chia ly, dù biết sẽ đau nhưng con người ta vẫn không hối hận về sự gặp gỡ đó, bởi vì khi đau đớn làm người ta ghi nhớ lâu hơn.
Dù sớm mai tỉnh dậy biết rằng giấc mơ của mình đã tan biến, liệu trong dòng người tấp nập ấy chúng ta có nhận ra nhau sau bao nắng mưa của cuộc sống không?
Dù chỉ là kí ức nhưng lạ thay người ta muốn sống mãi trong cái cảm giác ấy mặc dù nó đi qua rất nhanh thậm chí nó chẳng đủ sức đọng lại lâu nhưng có người lại nhớ mãi, muốn trở về với kí ức đó, có một chút tình yêu, chút vụng dại mơ mộng của tuổi trẻ, và có gì đó cũng nổi loạn hơn.
Một mớ cảm xúc hỗn độn không thể xắp xếp. Nhưng tìm kiếm trong mớ hỗn độn đó em lại tìm được anh và em của ngày hôm qua.
Hoài Thu - Góc tâm hồn

Mùa đông kỉ niệm

Rate this Post:

{[['', '', ''], ['', '', ''], ['', '', ''], ['', '', ''], ['', '', '']]}

Permalink:

Những ngọn gió đầu mùa đã bắt đầu se lạnh. Trên con đường này, ngày nào tôi cũng đi qua, cũng con đường đất ngoằn ngoèo uốn khúc, cũng những chiếc lá me bay bay, nhưng tại sao hôm tay tôi lại cảm nhận rằng: cảnh vật buồn buồn bâng khuâng làm tôi khó tả.

Mùa đông kỉ niệm
                                                              Mùa đông kỉ niệm

Có phải chăng những phút giao mùa như thế này con người ta thường cảm thấy như vậy không? Chắc hẳn là không. Thế là vì một nguyên nhân nào khác chăng? À! Thì ra đấy là kỷ niệm một mùa đông.
Mùa đông năm ấy, khi tôi còn là cô học sinh cấp III của trường, tôi cũng như bao cô bạn khác, cũng hồn nhiên ngây thơ tung tăng cắp sách đến trường một cách vô tư. Hồi ấy, tôi chỉ biết học, chơi và chưa bao giờ nghĩ đến chuyện yêu đương như những đứa bạn cùng lứa.
Cứ mỗi buổi sáng, tôi thức dậy thật sớm để đến trường, mặc dù từ nhà đến trường cũng khá xa, đường xá thôn quê ngày xưa đi lại rất khó khăn “cầu tre lắc lẻo” nên bạn tôi đành phải đi bộ.
Ngày nào cũng vậy, tôi đi học rất đúng giờ khi trống trường giờ vào lớp thì tôi cũng vừa bước vào chỗ ngồi, và khi trống tan trường vang lên, tôi cũng từ trong lớp phóng thẳng một mạch về đến nhà. Lúc nào tôi cũng như một cái máy đến lớp và ra về trong sự vất vả như vậy.
Bỗng có một hôm, vì bận ở lại lớp làm cho xong tờ báo tường để kịp chào mừng ngày Nhà Giáo Việt Nam 20 tháng 11, nên khi tôi vừa vụt ra khỏi lớp, hình như giác quan thứ sáu đã báo cho tôi biết là có kẻ nhìn trộm. Quả đúng không sai, khi tôi ngẩng lên thì bên kia đường một gã thanh niên có gương mặt quen quen đã mỉm cười nhìn tôi tự lúc nào. Phần tôi cũng chưa hề biết tên hắn.
Hắn bước đến hỏi:
- Chào cô bé! Sao hôm nay về trễ vậy?
Tôi vẫn im lặng.
Hắn tiếp:
- La cà phải không? Anh về méc má cho coi!
Nãy giờ hắn cứ hỏi nói làm như đã quen biết tôi từ lâu lắm rồi vậy. Tôi lại nhìn hắn như một kẻ từ hành tinh nào lạc đến và nghĩ bụng: “Trước đến giờ tôi rất ghét những kẻ không quen, không biết mà tự dưng lại hỏi chuyện như đã thân mật từ lúc nào”. Vì bụng đang đói nên tôi cau có:
- Mắc mớ gì đến ông mà ông đòi méc má tui chứ?
Nói xong tôi định bỏ đi.
Nhưng gã không quen kia đâu chịu để cho tôi đi. Hắn bước đến chặn tôi lại và hình như hắn không nhận thấy vẻ bừng bừng “sát khí” trên gương mặt của tôi.
Hắn nói:
- Làm gì mà dữ quá vậy bé, nói cho anh nghe đi, tại lý do nào bé lại về trễ, vì mỗi khi trống tan trường lúc nào anh cũng thấy bé là người đầu tiên bước ra khỏi lớp, nhưng sao hôm nay bé lại trễ hơn nửa giờ rồi vậy?
Tôi nhìn hắn nghĩ thầm: “Thì ra hắn đã theo dõi ta như thế sao? Tại sao hắn lại có nhiều thời gian quá vậy, hay là hắn làm việc ở cơ quan nào gần đây nên ta thấy hắn có vẻ quen quen. Tại sao hắn lại theo dõi mình… vân vân”. Còn rất nhiều câu tại sao nữa. Nghĩ đến đây tôi không dám nghĩ xa hơn. Một lần nữa tôi nói gần như gắt:
- Ơ cái ông này, tự nhiên cản đường không cho tui về sao chứ?
Hắn lại thản nhiên:
- Bộ anh già lắm hay sao mà bé gọi anh bằng ông vậy? Bé nhìn kỹ anh đi, anh đây cũng đâu đến nỗi nào, phải vậy không?
Nghe đến đây tôi nghĩ thầm:  “Thì ra nhìn kỹ lại hắn chỉ hơn mình độ vài tuổi, nhưng tại sao hắn lại gọi mình bằng bé, vậy mới tức chứ?”.
Vì bụng đang đói, hắn thì không quen mà cứ làm “kì đà cản mũi” nghĩ đến đây tôi không bực sao được, tôi càng phản đối.
- Tui đã nói rồi, tui không quen ông một lần nữa yêu cầu ông tránh sang một bên cho tui về.
Lần này hình như hắn đã thấy được gương mặt giận của tôi nên xuống nước nhỏ.
- Được, bé muốn về thì từ này về sau phải gọi bằng anh, nếu không bé chưa về được đâu.
Tức thiệt chứ, cái ông này không quen biết nói chuyện với mình như ra lệnh vậy. Nghĩ đến đây, tôi định xí…!! một hơi cho rõ dài rôi bất chấp bỏ đi, cho hắn một bài học ê cả mặt. Từ nay về sau cho hắn bỏ tật “Tự nhiên sao cứ tự nhiên” ấy! Nhưng giữa lúc đó tôi lại nhìn thấy ông thầy chủ nhiệm đang đi về phía mình, sợ thầy biết chuyện và cũng không muốn kéo dài cuộc đối thoại không mấy gì thú vị này, nên tôi buộc lên tiếng cho qua chuyện:
- Thôi được, tôi về nha anh.
Có vậy tôi mới thoát khỏi cảnh bực dọc ấy. Vừa đi tôi vừa lầm thầm: “Anh, anh của mấy đứa trẻ mẫu giáo ở trường mầm non bên cạnh ớ, chứ với ta đừng hòng”. Nghĩ rồi, tôi xem như chuyện bình thường không để tâm đến.
Thế là một tuần trôi qua, tôi cũng đến trường và cũng quên mất gã không quen hôm nào. Rồi có một hôm không hiểu lý do gì tôi đến lớp trễ. Từ đằng xa tôi đã nghe tiếng trống trường giục giã thôi thúc làm chân tôi luống cuống đi muốn ngã và cũng không cần biết bên đường kia có một kẻ đứng chờ. Hôm nay gã có vẻ bạo dạn hơn, bước vội đến khi thấy tôi:
- Sao hôm nay bé đến muộn vậy? Ngủ trưa phải không?
Đang có chuyện bực mình lại gặp phải “kì đà” nữa. Tôi đứng ngay lại dằn từng tiếng:
- Lại là ông nữa à?
Nói rồi tôi đi thẳng vào lớp để lại trong đầu gã một sự ngẩn ngơ và ý nghĩ về cô học trò cứng đầu như tôi.
Vừa ngồi xuống ghế, một phần vì sợ thầy rày, một phần bực mình vì đi trễ cũng may mà hôm đó thầy không gọi trả bài, nếu có tôi sẽ lãnh con zêrô to tướng. 

Cùng lúc ấy tôi lại được truyền tay một lá thư có nội dung: “Hẹn bé giờ tan trường. Kí tên: S”, thư chỉ vọn vẹn có bấy nhiêu nhưng không hiểu tại sao hôm ấy tất cả bài giảng của thầy cô, tôi đều cố gắng hết sức lắng nghe vậy mà cũng chẳng hiểu nổi.
Tôi đã biết anh kể từ hôm ấy. Ngày tháng trôi qua, tôi và anh đã trở thành đôi bạn rất thân. Vì cơ quan của anh ở cạnh trường nên chúng tôi có rất nhiều thời gian gần gũi, tình cảm hai đứa ngày một đậm đà và tôi đã quên bẵng đi tôi đã thay tiếng “ông” tự lúc nào. Những ngày tháng ấy chúng tôi đã có rất nhiều kỷ niệm dưới mái trường cũng như trên con đường kỷ niệm đó.
Bỗng có một hôm anh đến nhà tìm tôi báo tin rằng: “Ngày mai anh lên đường làm nghĩa vụ”. Khi nghe tin ấy tôi thật bàng hoàng và thầm trách rằng tại sao anh cho mình biết quá muộn. Nhưng tôi lại nghĩ “anh phải đi vì quê hương đất nước đang cần”. Vì hay tin muộn nên kỉ vật của tôi làm kỷ niệm cho anh trước lúc lên đường là những lời động viên, an ủi.

Khi ra về tôi tiễn chân anh một đoạn đường, cũng con đường có lá me bay khi những ngọn gió đông thổi về lành lạnh. Đi bên anh tôi càng tin tưởng rằng anh sẽ là người giúp ích rất nhiều cho đất nước quê hương mình. Vì tôi hiểu tính tháo vát, lanh lợi, thông minh, và nhất là tính kỷ luật của anh. Tư chất ấy rất phù hợp với tác phong của người lính.
Ngày nay cũng con đường này, cũng khí trời lành lạnh của mùa đông năm xưa, và cũng dưới mái trường quen thuộc, nhưng tất cả đã vào dĩ vãng, tất cả đã ra đi theo năm tháng. Bây giờ tôi không còn là cô học trò ngây thơ của ngày nào nữa, mà giờ đây tôi đã là một cô giáo rồi. Kỷ niệm ngày xưa còn đó. Nhưng người xưa đã xa rồi.
Theo Phạm Thị Tuyết Vân

Tim ơi! Bình yên nhé

Rate this Post:

{[['', '', ''], ['', '', ''], ['', '', ''], ['', '', ''], ['', '', '']]}

Permalink:

Trái tim em đã trầy xước vì mối tình đầu. Nỗi đau đó dai dẳng khiến em không tin vào 1 ai khác, em sợ vết xước sẽ lan rộng hơn. Con tim ngây ngô, vụng về bắt đầu rung động thế nhưng đó là 1 cảm giác thoáng qua. 
Em giờ đây không còn là em của ngày xưa, em không cần tình yêu, không cần sự quan tâm vì vết thương quá khứ vẫn chưa lành.
Em kể cho tôi nghe nhiều về cuộc sống, gia đình, bạn bè và cả người em đã từng yêu. Tình đầu của em ngây ngô không pha chút âu lo. 

Những tưởng tình yêu đó sẽ mãi tươi đẹp thế nhưng rồi trái tim của em lỗi nhịp. Em không còn cảm xúc yêu thương, em chọn cho mình trỡ thành 1 người cô đơn.
Tôi thích em, cái thích nhẹ nhàng. Đó là những lần tình cờ bắt gặp nụ cười em rạng rỡ trong nắng. Khi em cười đôi mắt long lanh, tinh khôi và mang 1 sức sống khó tả. Đó là những lúc em ngồi sau xe, véo lưng tôi vì những câu chuyện khiến em cười tức tưởi. 
Là những lúc em tựa vào lưng lắng nghe tôi ca những khúc ca buồn lúc tâm trạng. Em không chỉ là người bạn mà còn là người hiểu tôi lúc cô đơn. Ngày tháng cứ trôi, tôi thích em nhẹ nhàng như thế.
Từ khi quen em, cuộc sống của tôi thú vị hơn. Có khi quên ngủ vì những dòng tin nhắn đêm khuya. Cả tôi và em điều tìm được điểm chung trong cuộc sống. Những nụ cười hạnh phúc đã bắt đầu hiện hữu trên đôi môi bé bỏng.
Em từng nói với tôi, anh giúp tim em lành lẹn được không. Em muốn yêu ngây ngô, vụng dại như những ngày đầu tiên. Tôi vui vì điều đó, tự lắng nghe lòng, hạnh phúc của em bây giờ là niềm vui của chính mình. Với em, tôi là dung dịch oxi già chữa lành vết thương, còn với tôi em là oxi, vì nếu thiếu em chắc hẳn tôi sẽ rất khó thở.
Nụ cười hạnh phúc rạng rỡ khi em bên cạnh tôi. Khi tình cảm trong tôi lớn dần thì cũng là lúc nỗi đau tình đàu của em âm ỉ. Tôi ngỏ ý muốn bắt đầu thì em lại muốn dừng lại. Giữ khoảng cách sẽ tốt hơn vì em sợ lao vào vòng xoáy của tình yêu. 
Và em xa tôi như thế! Không có được tình yêu, tôi mất đi 1 người bạn, người em gái bên cạnh và hiểu tôi lúc cô đơn. Bây giờ tôi đã nhận ra vì sao khi yêu đơn phương người ta lại không thể làm bạn. Chúng tôi chưa bắt đầu nên không thể gọi là kết thúc. Vậy mà nỗi buồn không tên cứ ùa về trong tâm trí.
Cảm ơn em vì thời gian đã qua, cảm ơn vì tất cả. Em đã cho tôi biết được cảm giác lỡ nhịp của con tim. Thời gian sẽ trôi và nỗi nhớ sẽ vơi. Nhìn về nơi xa xăm, mong rằng con tim sẽ ổn.

--sưu tầm--

Em không cần anh nhưng muốn ở bên anh mãi

Rate this Post:

{[['', '', ''], ['', '', ''], ['', '', ''], ['', '', ''], ['', '', '']]}

Permalink:

Không biết có được gọi là may mắn không khi cả em và anh đều là người đến sau…
Em đã từng có suy nghĩ thôi không yêu thương nữa cho đến khi em ra trường, bởi em là đứa đã vấp ngã quá nhiều trong yêu thương. Em sợ cái cảm giác tưởng như nắm được trọn vẹn yêu thương nhưng thực ra lại chẳng nắm được gì.
Em phải làm gì khi những cảm xúc trong em cứ rối tung và trở nên hỗn độn. Nó cứ quanh quẩn đâu đó trong con người em. Có những khi em chẳng hiểu nổi chính mình. Có những lúc em thấy mình trống rỗng.
 Đầu óc em cứ lặng đi, cũng chẳng tránh được có những khi em nhớ về người con trai đó. Người con trai đã từng là cả cuộc sống của em, người xoa dịu nỗi đau cho em nhưng lại bù thêm cho em những nỗi đau con đau hớn gấp nhiều lần như vậy. 
Những khi em thấy mình có những cảm xúc khó tả, em nhớ đến anh, em nghĩ về anh, người con trai đang dần bước vào cuộc sống của em. 
Khi yêu thương, em thường hay suy nghĩ, bởi em luôn sợ ở đâu đó trên cái thế giới này, có ai đó sẽ khiến người em yêu thương thay đổi, làm cho anh vui vẻ hơn, cho anh tất cả những điều anh muốn đủ làm anh vứt bỏ cả thế giới và vứt bỏ luôn cả em. Em chẳng dám yêu thương quá nhiều nữa.
Nhưng! Em hiểu rằng cả Em và Anh đều là những người từng yêu thương một người thật sự, từng có một quá khứ cả hạnh phúc và nước mắt nên người trước. Có được gọi là may mắn không khi cả em và anh đều là người đến sau? Có những câu nói như thế này:

"Em may mắn là người đến sau
Để lắng nghe niềm đau phía trước.
Em may mắn cùng anh chung bước
Để một chiều nắng cũng hóa mưa.
Em không thể là những ngày xưa.
Để bỗng dưng em thành cô ấy.
Khi em khóc quay lưng đã thấy.
Điều đặc biệt của người đến sau."
…...

Thật khó để che lấp đi thứ tình yêu lớn anh từng có.
Thật khó để viết tên em đè lên tên cô ấy.
Thật khó để anh vứt bỏ kí ức của mình.

Phần em, em sẽ không làm tất thẩy những điều đó để có được anh vì khi em đặt lòng yêu thương anh em đã nhận ra điều đặc biệt của người đến sau.

Không đủ xinh để ai cũng phải yêu.
Không đủ lớn để nổi bật giữa mọi người.
Không đủ ngọt ngào để làm xiêu lòng người khác.

Nhưng đủ tự tin và nghị lực để sống đúng là chính mình và cuối cùng là…
Em không cần là người đến trước nhưng em mong em sẽ là người cuối cùng của anh..


Còn quá sớm để cả em và anh nói lên tất cả, nhưng em thấy mình cần anh. Cần một người xua tan trong em cảm giác sợ hãi, ôm chặt em mỗi khi em đắng lòng, ở cạnh em an ủi và động viên em. 
Em không chắc mình giỏi dang bằng người khác những em sẽ yêu anh bằng tất cả những gì em có. Đó không phải làm một lời hứa, đó là việc mà em sẽ làm mỗi ngày. 
Ở gần bên anh, lắng nghe anh, trêu cho anh vui mỗi khi anh tức giận và có thể bước vào được trong suy nghĩ của anh.. Để em yêu thương anh, anh nhé. Cùng nhường nhịn nhau, và cùng cố gắng để hiều nhau.
 Bất kỳ ai cũng có quá khứ, cũng đã từng trải qua những ngày tháng ngọt ngào, em sẽ không bao giờ ghen với người yêu cũ của anh. Mà em cần phải cảm ơn cô ấy, bởi cô ấy đã để anh đến với em, để em có thể thay cô ấy chăm sóc và ở bên cạnh anh. 
Không có người đi trước thì sẽ chẳng có người đến sau và không có nỗi đau thì con người mãi không bao giờ trưởng thành được. Nhưng em sẽ ghen với người con gái nào đến sau em và em sẽ ghét bản thân em lắm. 
Bởi khi đó em cảm thấy mình quá tệ, quá tệ nên anh mới tìm đến bên người khác. Và nếu có tìm đến bên người khác thì anh nhớ nhé: Người đó chỉ được phép hơn em chứ không được phép kém hơn hoặc bằng em.
Em chưa dám nói mình yêu anh, bởi để nói rằng mình yêu một ai thì cần phải có thêm thời gian nữa. Nhưng em dám nói: Em cần Anh…chỉ một mình anh thôi…người đến sau ạ..
Rồi một ngày, em sẽ ôm anh và nói: Em không cần anh.. mà Em Yêu Anh và muốn ở bên Anh mãi….
Hạnh Chi – GocTamHon

Theme Settings

x

Sidebar Position

Layout Type

Layout Style

Background Pattern

Example Styles