Lời Chưa Nói Menu
Hiển thị các bài đăng có nhãn Lời Yêu Thương. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Lời Yêu Thương. Hiển thị tất cả bài đăng

TÔI ĐÃ MƠ THẤY CHUYẾN ĐI CỦA MÌNH

Rate this Post:

{[['', '', ''], ['', '', ''], ['', '', ''], ['', '', ''], ['', '', '']]}

Permalink:


"Càng sống nhiều ta càng thấy cái chết dễ dàng đến với bất cứ một ai. Chết quá dễ mà sống thì quá khó. Hôm qua gặp nhau đấy, ngày mai lại mất nhau. Sống thì có hẹn hò hôm nay hôm mai. Chết thì chẳng bao giờ có một cuộc hẹn hò nào trước. Một buổi sáng cách đây bốn năm, lúc tôi đang ngồi uống rượu với bạn, mẹ tôi bảo: “Mạ đi chơi chút nghe”. Thế rồi một giờ sau tôi được điện thoại báo tin mẹ tôi đã mất tại nhà người bạn.
Nhạc sĩ Xuân Hồng cũng đã từ biệt chúng tôi như thế. Không kịp nói một lời, không kịp đưa tay vẫy chào bạn bè, vẫy chào cuộc sống. Thế kỷ 21 thế mà cũng khó đến được dù chỉ còn mấy năm.
Càng yêu ta càng thấy: có tình yêu thì khó mà mất tình thì quá dễ. Hôm qua mới yêu nhau đấy, hôm nay đã mất rồi. Mất sạch như người đi buôn mất hết vốn liếng. Cứ tự an ủi mình khi nghĩ rằng mình đau khổ thì có một kẻ khác đang hạnh phúc. Và biết đâu cái thời gian mình được yêu thì một người khác cũng đang đau khổ vô cùng. Nghĩ thế thì thấy cuộc đời bỗng nhẹ nhàng hơn và cũng dễ tha thứ cho nhau. Sống mà giữ mãi trong lòng những hờn oán thì cũng nặng nề.
Có người bỏ cuộc đời mà đi như một giấc ngủ quên. Có người bỏ cuộc tình mà đi như người đãng trí. Dù sao cũng đã lãng quên một nơi này để đi về một chốn khác. Phụ đời và phụ người hình như cũng vậy mà thôi. Người ở lại bao giờ cũng nhớ thương một hình bóng mình đã mất. Khó mà quên nhanh, khó mà xóa đi trong lòng một nỗi ngậm ngùi.
Tưởng rằng có thể quên dễ dàng một cuộc tình nhưng hóa ra chẳng bao giờ quên được. Mượn cuộc tình này để xóa cuộc tình kia chỉ là một sự vá víu cho tâm hồn. Những mảnh vá ấy chỉ đủ để làm phẳng lặng bên ngoài mà thôi. Mỗi một con người vì ngại chết mà muốn sống. Mỗi một con người vì sợ mất tình mà giữ mãi một lòng nhớ nhung.
Cuối cùng thì lòng yêu thương cuộc sống cũng không giữ lại đời người. Cuối cùng thì tình yêu không giữ được người mình yêu…"
Trịnh Công Sơn (viết năm1996)

Con gái ơi, tuổi xuân ngắn lắm!

Rate this Post:

{[['', '', ''], ['', '', ''], ['', '', ''], ['', '', ''], ['', '', '']]}

Permalink:

Có một sự thật là con trai càng đứng tuổi thì càng hấp dẫn và ra dáng đàn ông, trong khi con gái một khi đã già thì có che thế nào cũng chẳng đậy được. Thế mới nói, tuổi xuân của con gái ngắn lắm, chớp mắt vài lần đã thấy phải toan tính chuyện chồng chuyện con.
Cùng mài quần trên ghế giảng đường bốn năm, rồi vội vàng lao vào đời để tìm cho mình một chỗ đứng, nhưng nếu kết hôn là mốc đánh dấu sự trưởng thành của con trai thì nó cũng là ngưỡng những ngày xuân xanh của con gái dần dần khép lại. Chẳng phải ngẫu nhiên mà người ta vẫn nói “Một người đàn ông vĩnh viễn phải biết ơn một người con gái luôn ở bên anh ta khi anh ta 20 tuổi. Bởi vì khi đàn ông 20 tuổi, anh ta đang ở ngưỡng thấp nhất trong cuộc sống chính mình: không tiền, không sự nghiệp. Mà khi một người con gái 20 tuổi chính là khoảng thời gian rực rỡ nhất của cô ấy…”. Vì kì thực, tuổi xuân của chúng ta ngắn lắm, con gái ơi!
Bởi vì ngắn lắm, thế nên đừng phung phí những năm tháng thanh xuân vào những nỗi buồn không đâu, đừng bán rẻ nó cho những người không đáng. Thanh xuân của mình, hãy yêu người mình thích, ăn những gì mình thèm và làm những việc mà mình muốn. Sống mà, phải vui lên!



Bởi vì ngắn lắm, nên hãy để cho cái đầu nhỏ bé của mình được nghỉ ngơi. Nghĩ nhiều được gì? Chỉ khổ thân mệt xác, khiến mình già nhanh.
Bởi vì ngắn lắm, nên đừng dùng quãng thời gian quý giá đó để níu kéo những người không cam tâm. Có thể yêu hết mình, nhưng nhớ kỹ, đừng bao giờ tự khiến mình khổ sở. Người ta có trân trọng mình thì khắc sẽ ở lại. Thử nghĩ xem, tuổi xuân của mình chỉ chìm trong nước mắt, buồn tủi, tổn thương, suốt ngày rộng tháng dài chỉ biết nhớ nhung quá khứ thì quãng đời tươi đẹp đó ai bù đắp cho đây?
Bởi vì ngắn lắm, nên đừng bận tâm đến chuyện người ta nói gì về mơ ước và nhiệt huyết của bản thân. Tuổi trẻ chỉ có một lần, hoài bão sinh ra là để mình vùng vẫy. Ngã thì đứng dậy, lỗi lầm thì tìm cách sửa sai.
Bởi vì ngắn lắm, nên hãy tỉnh táo mà chọn những niềm vui. Đừng vùi mình vào cô đơn, đừng sợ những ngày phải lớn. Vì chẳng ai trốn được, nên cứ thế bình thản mà đối diện thôi…
Bởi vì ngắn lắm, nên chịu khó làm đẹp đi. Hãy chăm sóc mình kỹ càng một chút. Đừng để đến lúc nếp nhăn tấn công, da dẻ xù xì, vòng hai ngấn mỡ mới cuống cuồng rối rít. Vì còn trẻ mà, cứ rực rỡ đi!
Bởi vì ngắn lắm, nên đừng cho phép ai đó lấy đi kiêu hãnh của bản thân. Vì tuổi xuân, chỉ đến một lần rồi mất, không ai có quyền cướp những năm tháng xinh đẹp đó đi!
(Con gái ơi, tuổi xuân ngắn lắm! - Lạc Hi)

CUỘC ĐỜI CON NGƯỜI RÚT CUỘC THEO ĐUỔI ĐIỀU GÌ?

Rate this Post:

{[['', '', ''], ['', '', ''], ['', '', ''], ['', '', ''], ['', '', '']]}

Permalink:

CÂU CHUYỆN THỨ NHẤT:

Tại một thị trấn nhỏ của nước Anh, có một chàng trai kiếm sống bằng cách hát rong trên đường phố. Cũng ở khu đó, có một cô gái người Hoa, rời xa gia đình đến đó để làm thuê. Cả hai thường đến một nhà hàng nhỏ để ăn cơm, sau nhiều lần gặp nhau họ đã trở nên thân thiết.
Một ngày, cô gái người Hoa nói với người thanh niên: “Đừng đi hát rong nữa, hãy làm một nghề nghiệp gì đó đi. Tôi giới thiệu cho anh đến Trung Quốc dạy học, ở đó, anh hoàn toàn có thể kiếm được nhiều tiền hơn công việc hiện tại”.
Người thanh niên nghe xong, lúc đầu còn có chút bất ngờ, sau đó mới hỏi lại: “Chẳng lẽ công việc hiện tại của tôi không phải là một nghề nghiệp ư? Tôi thích nghề này, nó mang đến cho tôi và những người khác niềm vui, có gì là không tốt chứ? Tôi cần gì phải đi xa nghìn trùng, vứt bỏ người thân, vứt bỏ gia đình, đi làm công việc mà tôi cũng không thích?“
Ở bên nước Anh, bất kể là người già hay trẻ nhỏ, họ đều ngạc nhiên, họ không hiểu được tại sao chỉ vì để kiếm thêm được một chút tiền mà phải vứt bỏ người thân, từ bỏ hạnh phúc, có cái gì đáng giá vậy? Ở trong mắt họ, gia đình đoàn tụ, bình an yên ổn, đó mới là hạnh phúc nhất. Mọi người trong thị trấn nhỏ này đều cảm thấy rằng cô gái này quá là đáng thương.
CÂU CHUYỆN THỨ 2:


Một thương nhân người Mỹ ngồi trên bến tàu của một làng chài nhỏ trên bờ biển Mexico, xem một ngư dân Mexico đang chèo chiếc thuyền nhỏ cập bến. Trên chiếc thuyền nhỏ có một vài chiếc đuôi cá Đại Hoàng và vây Cá Ngừ. Vị thương nhân người Mỹ này khen ngợi người ngư dân Mexico bắt được loại cá có giá trị cao như thế.
Ông hỏi người ngư dân: “Anh đã mất bao nhiêu lâu để bắt được số cá đó?”
Người ngư dân Mexico trả lời:”Chỉ một lát là bắt được từng đó rồi“.
Vị thương nhân người Mỹ lại hỏi: “Anh tại sao lại không nán lại lâu hơn một chút để bắt được thật nhiều cá hơn?”
Người ngư dân Mexico cảm thấy không cần làm như thế liền nói: “Số cá này là đã đủ cho người nhà tôi dùng rồi”.
Vị thương nhân người Mỹ hỏi: “Như thế thì thời gian trong ngày của anh còn rất nhiều, anh làm những việc gì?”
Người ngư dân Mexico giải thích: “Tôi à? Tôi mỗi ngày ngủ đến lúc hết buồn ngủ mới dậy, ra biển đánh bắt mấy con cá, sau đó trở về nhà chơi cùng các con, rồi ngủ trưa cùng vợ, lúc hoàng hôn đến, cùng với anh em uống chút rượu, chơi đàn ghi ta. Cuộc sống của tôi trôi qua vô cùng tốt đẹp”.
Thương nhân người Mỹ cho rằng như thế là không tốt liền nghĩ kế giúp người ngư dân, ông ta nói: “Tôi là thạc sĩ quản trị kinh doanh của trường Đại học Harvard tôi có thể giúp anh bận rộn hơn, mỗi ngày anh hãy dành nhiều thời gian đi bắt cá hơn, đến khi đó anh sẽ có tiền để mua một chiếc thuyền to hơn một chút, đương nhiên anh sẽ bắt được nhiều cá hơn nữa, anh lại mua được một chiếc thuyền to hơn nữa, sau đó anh có thể có được cả một đoàn thuyền đánh cá”
Ông nói tiếp: “Đến lúc đó anh không cần phải mang cá đi bán cho người buôn cá, mà trực tiếp bán cho cơ sở chế biến cá, sau nữa anh có thể mở một nhà máy chế biến đồ hộp, như thế anh có thể kiểm soát toàn bộ quá trình sản xuất, gia công, tiêu thụ. Sau đó anh có thể từ bỏ làng chài nhỏ này, chuyển đến Mexico, lại chuyển đến Los Angeles, cuối cùng là đến New York, ở đó xí nghiệp kinh doanh của anh sẽ không ngừng phát triển mở rộng”.
Người ngư dân Mexico hỏi: “Điều này phải mất bao nhiêu thời gian đây?”
Vị thương nhân người Mỹ trả lời: “15 đến 20 năm”
Người ngư dân Mexico hỏi: “Vậy còn sau đó thì sao?”
Vị thương nhân người Mỹ cười lớn và nói: “Sau đó thì anh có thể ở nhà làm Hoàng đế. Thời cơ thích hợp đến, anh có thể đưa cổ phiếu ra thị trường, bán cổ phần của Công ty anh cho dân chúng, đến lúc đó anh sẽ giàu có đấy, anh có thể có vài tỷ, vài tỷ đô la tiền lợi nhuận”.
“Tiếp sau đó nữa thì sao?”
Vị người Mỹ nói: “Cho đến lúc đó anh có thể nghỉ hưu, anh có thể đến bờ biển của làng chài nhỏ mà sinh sống, mỗi ngày ngủ đến tỉnh ngủ mới dậy, ra bờ biển bắt vài con cá, chơi cùng các con, lại cùng vợ ngủ trưa, lúc hoàng hôn, lại cùng anh em trong thôn uống chút rượu và chơi đàn ghi- ta.”
Người ngư dân Mexico nghi ngại nói: “Tôi hiện tại chẳng đúng là đang như thế sao?”
Gia đình hòa thuận, cuộc sống yên bình, chẳng phải đã là một loại thành công và hạnh phúc sao?
--------
Bài học rút ra là: mỗi người có một cách nhìn về thành công và hạnh phúc khác nhau. Với ai đó thành công và hạnh phúc có thể là đạt được một vị trí cao trong xã hội, có tiền tài danh vọng nhưng với người khác thì chỉ đơn giản là sống thanh nhàn, an vui trong hiện tại, bên gia đình và những người họ yêu quý. Bởi vậy, hãy sống sao cho bản thân mình cảm thấy hài lòng và thỏa mãn chứ đừng sống vì cái nhìn và quan niệm của những người xung quanh bạn nhé!
[ Sưu tầm]

Hãy luôn để mỗi ngày trôi qua thật ý nghĩa!

Rate this Post:

{[['', '', ''], ['', '', ''], ['', '', ''], ['', '', ''], ['', '', '']]}

Permalink:


1. Tháng ngày hối hả, đời người ngắn ngủi, thoáng chốc đã già. Chẳng dám nói hiểu hết mọi lẽ nhân sinh nhưng chỉ có hiểu đời thì mới sống thanh thản, sống thoải mái.
2. Qua một ngày vui một ngày. Vui một ngày lãi một ngày.
3. Hạnh phúc do mình tạo ra. Vui sướng là mục tiêu cuối cùng của đời người, niềm vui ẩn chứa trong những sự việc vụn vặt nhất trong đời sống, mình phải tự tìm lấy. Hạnh phúc là cảm giác, cảm nhận, điều quan trọng là ở tâm trạng.
4. Tiền không phải là tất cả nhưng không phải không là gì. Đừng quá coi trọng đồng tiền, càng không nên quá so đo, nếu hiểu ra thì sẽ thấy nó là thứ ngoài thân, khi ra đời chẳng mang đến, khi chết chẳng mang đi. Nếu có người cần giúp, rộng lòng mở hầu bao, đó là một niềm vui lớn. Nếu dùng tiền mua được sức khỏe và niềm vui thì tại sao không bỏ ra mà mua? Nếu dùng tiền mà mua được sự an nhàn tự tại thì đáng lắm chứ! Người khôn biết kiếm tiền, biết tiêu tiền. Làm chủ đồng tiền, đừng làm tôi tớ cho nó.
5. Quãng đời còn lại càng ngắn thì càng phải làm cho nó phong phú. Bạn phải thay đổi quan niệm cũ kỹ đi, hãy chia tay với “ông sư khổ hạnh”, hãy làm “con chim bay lượn”. Cần ăn thì ăn, cần mặc thì mặc, cần chơi thì chơi, luôn luôn nâng cao chất lượng cuộc sống, hưởng thụ những thành quả công nghệ cao, đó mới là ý nghĩa cuộc sống.

Cần anh, cho những yêu thương mãi!

Rate this Post:

{[['', '', ''], ['', '', ''], ['', '', ''], ['', '', ''], ['', '', '']]}

Permalink:

Là nhìn anh bên người khác, nhìn ánh mắt ấy, chẳng hướng về em, đau, mà chẳng thể cất thành lời.


Anh, đang ở đâu, trong trái tim anh, có giây phút nào đó, thấy cần em, như lúc này, em cần anh, cho những điều nhỏ nhất, cho từng giây từng phút trong bầu không khí em đang sống. Cần anh, nhiềuthật nhiều.

Cần anh, những chiều đón đưa trước cổng.

Cần anh, những ngày tháng chẳng biết rót vào đâu.

Cần anh, mỗi ngày trời chợt chuyển mùa, những ngày giàn hoa giấy bên thềm ra thêm nụ hoa mới, rung rinh trước gió.

Cần anh, cả những chiều em lang thang trên phố, tay chờ một dòng tin nhắn, từ anh.

Cần anh, ngay những điều nhỏ nhoi nhất, là tin nhắn chúc ngủ ngon mỗi tối, là dòng tin anh nhắn ngủ sớm đi…

Cần anh, một ngày nào đó, giữa đám đông, có người gọi tên em. Cần anh, nhiều thật nhiều cho những ngày sau, mãi sau này.

Nếu có thể được, xin anh về bên em và rời xa người ấy...

Nếu có thể, cho em đủ can đảm để nói mình yêu anh, hay đủ can đảm để rời bỏ thứ tình cảm khắc khoải này.

Chúc anh và người ấy, những tháng ngày hạnh phúc, dù như thế, có người đau lắm, là em- người lau nước mắt, và chỉ có thể nhìn anh từ xa, dõi theo và cầu cho anh luôn hạnh phúc. (Ảnh minh họa)

Nó làm em đau mỗi ngày, khi nhìn nụ cười anh bên người ấy, khi nhìn bóng anh, đi bên người ấy mỗi ngày.

Nếu có thể, cho em đánh đổi cả những ngày tươi đẹp em có, chỉ để bên anh một ngày, một ngày, nụ cười anh trọn vẹn dành cho em, một ngày, ánh nhìn anh chỉ hướng về em, bàn tay anh nắm chặt tay em chẳng rời xa, anh sẽ gọi tên em, mà không phải tên người ấy…Cần anh, mà chẳng thế níu giữ anh. Yêu đơn phương, là thế sao anh.

Là nhìn anh bên người khác, nhìn ánh mắt ấy, chẳng hướng về em, đau, mà chẳng thể cất thành lời.

Em chỉ là cơn gió mong manh , chẳng là ánh trăng để níu giữ hình anh, chẳng là đóa hoa xinh đẹp mĩ miều, thu hút ánh nhìn anh, chẳng là gì, phải không anh?

Chúc anh hạnh phúc, bên người ấy - người đến trước em, và được anh yêu bằng cả tấm lòng. Chúc anh và người ấy, những tháng ngày hạnh phúc, dù như thế, có người đau lắm, là em- người lau nước mắt, và chỉ có thể nhìn anh từ xa, dõi theo và cầu cho anh luôn hạnh phúc.
Sưu tầm

Theme Settings

x

Sidebar Position

Layout Type

Layout Style

Background Pattern

Example Styles