Lời Chưa Nói Menu
Hiển thị các bài đăng có nhãn truyện ngắn hay. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn truyện ngắn hay. Hiển thị tất cả bài đăng

May mắn cho ai nhận ra điều này trước 30 tuổi

Rate this Post:

{[['', '', ''], ['', '', ''], ['', '', ''], ['', '', ''], ['', '', '']]}

Permalink:



1. Bài học số 1
Bạn tôi ưng ý một chiếc máy tính, cần khoảng 30 triệu, thu nhập mỗi tháng của cậu ta chỉ có 7 triệu.
Vợ cậu ta nói với cậu ta rằng: “Anh điên rồi, anh mà mua thì chúng ta sẽ ly hôn”.
Cậu ta hỏi tôi phải làm sao. Tôi nói: “Cậu không xứng với chiếc máy tính kia, đến thứ mà mình thích cũng không có dũng khí đi giành lấy, thì sau này cậu định lăn lộn trong xã hội thế nào?”.
Cậu ta cắn răng mua chiếc máy tính kia. Để trả nợ, cậu ta bắt đầu tìm một số công việc làm thêm. Cuối cùng, cậu ta đã trả hết nợ trong vòng một tháng. Vợ cậu ta không vì sự điên cuồng của cậu ta mà bỏ cậu ta. Cô ta dẫn cậu ta vào một siêu thị xe, nói: “Ông xã, chúng ta mua trả góp chiếc xe BMW này nhé”. Ban đầu cậu ta giật nảy mình, tưởng vợ mình điên. Một năm sau, cậu ta đã trả được hết khoản tiền của chiếc xe đó.
Kết luận: Đến vật và người mà mình thích bạn cũng không có dũng khí giành lấy, vậy thì bạn đã được định trước là một kẻ thất bại.


2. Bài học số 2
Một vị thiền sư nhìn thấy con bọ cạp rơi xuống nước, bèn quyết tâm cứu nó. Ai ngờ vừa chạm vào nó, đã bị nó chích vào tay. Vị thiền sư không sợ hãi, lại một lần nữa ra tay, lần này ông lại bị chích. Người bên cạnh nói: “Nó lúc nào chẳng chích người, hà tất phải cứu nó?”. Vị thiền sư đáp: “Chích người là bản năng của con bọ cạp, còn lương thiện là bản năng của tôi, sao tôi có thể vì bản năng của nó, mà vứt bỏ bản năng của tôi?”.
Kết luận: Lỗi sai của chúng ta nằm ở chỗ, bởi vì đám đông mà thay đổi bản thân.


3. Bài học số 3
Có người hỏi một người nông dân: “Có trồng lúa mạch không?”.
Người nông dân trả lời: “Không, tôi sợ trời sẽ không mưa”.
Người kia lại hỏi: “Vậy anh có trồng cây bông không?”.
Người nông dân trả lời: “Không, tôi sợ sâu sẽ ăn nó mất”.
Người kia lại hỏi: “Vậy anh trồng gì?”.
Người nông dân đáp: “Không trồng gì cả, tôi muốn an toàn”.
Kết luận: Một người không tình nguyện bỏ ra, không tình nguyện mạo hiểm, thì “không làm nên trò trống gì” đối với anh ta mà nói là chuyện quá hiển nhiên.


4. Bài học số 4
Ba người ra khỏi nhà, một người mang ô, một người mang gậy chống, một người đi tay không. Khi quay trở về, người cầm ô quần áo ướt sũng, người cầm gậy chống bị ngã, người thứ ba bình an vô sự. Thì ra, người có ô khi trời mưa đã bước đi mạnh bạo, cuối cùng bị ướt.
Khi đi chỗ đường trơn, người chống gậy cậy mình có gậy nên đi nhanh, kết quả chốc chốc lại bị ngã. Người đi tay không, khi trời đổ mưa, anh ta trú, khi thấy đường trơn trượt, anh ta đi cẩn thận, ngược lại lại bình yên vô sự.
Kết luận: Đôi khi, không phải là chúng ta thất bại vì khiếm khuyết của chúng ta, mà là thất bại vì ưu thế của chúng ta.


5. Bài học số 5
Một tiểu hòa thượng phụ trách quét dọn lá rơi trong chùa, mỗi ngày phải tốn rất thời gian mới quét xong. Có người nói với cậu rằng: “Trước khi quét dọn cậu hãy dùng sức rung cây cho lá rụng hết, sau đó hẵng quét, như vậy ngày mai sẽ không cần phải quét nữa”.
Tiểu hòa thượng cảm thấy có lý, vui vẻ làm theo, thế nhưng ngày hôm sau, lá vẫn rơi đầy sân chùa.
Kết luận: Bất luận hôm nay bạn có nỗ lực thế nào, thì ngày mai lá vẫn rơi. Dục tốc bất đạt, làm tốt chuyện của ngày hôm nay, chính là có trách nhiệm với cuộc đời của mình.


6. Bài học số 6
Một con quạ trong chuyến bay của mình đã gặp một con chim bồ câu đang trên đường về nhà. Con chim bồ câu hỏi: “Cậu muốn bay đi đâu thế?”.
Con quạ trả lời: “Thực ra tôi không muốn đi, nhưng mọi người đều chê tiếng kêu của tôi không hay, cho nên tôi muốn rời khỏi đây”.
Con chim bồ câu nói với con quạ: “Đừng phí công vô ích nữa! Nếu cậu không thay đổi giọng nói của mình, thì dù cậu có bay đến đâu đi chăng nữa cũng không được chào đón đâu”.
Kết luận: Nếu bạn hy vọng mọi chuyện sẽ trở nên tốt đẹp, vậy hãy bắt đầu từ việc thay đổi bản thân mình.


7. Bài học số 7
Một nhà có ba người con trai, họ trưởng thành trong những trận cãi vã không ngừng của cha mẹ, mẹ của họ lúc nào cũng bị cha họ đánh đập thương tích đầy mình.
Người con cả nghĩ: Mẹ thật đáng thương! Sau này mình phải đối tốt với vợ mình hơn.
Người con thứ hai nghĩ: Kết hôn thật chẳng có nghĩa lý gì, sau này mình lớn lên chắc chắn sẽ không lấy vợ!
Người con thứ ba nghĩ: Thì ra, chồng có thể đánh đập vợ như vậy!
Kết luận: Cho dù môi trường sống giống nhau, nếu cách tư duy không giống nhau, sẽ kéo theo những cuộc đời không giống nhau.


8. Bài học số 8
Ở một thị trấn nhỏ, có một vị thương nhân đến mở một trạm xăng, làm ăn phát đạt. Người thứ hai đến, mở một nhà hàng. Người thứ ba đến, mở một siêu thị. Thị trấn này chẳng mấy chốc đã trở nên sầm uất, phồn hoa.
Ở một thị trấn khác, một thương nhân mở một trạm xăng, làm ăn phát đạt. Người thứ hai đến, mở trạm xăng dầu thứ hai. Người thứ ba đến, mở trạm xăng dầu thứ ba. Chuyện làm ăn không phát đạt như họ tưởng.
Kết luận: Cứ một mực đi theo con đường của người khác, tất sẽ thất bại.


9. Bài học số 9
Anh A đi xe đạp, hai chân gắng sức đạp, 1 tiếng đồng hồ chỉ có thể đi được quãng đường khoảng 10 km.
Anh A lái xe ô tô, một chân nhấn vào ga, 1 tiếng đồng hồ có thể đi được quãng đường 100 km.
Anh A ngồi tàu cao tốc, nhắm mắt lại, 1 tiếng đồng hồ có thể đi được quãng đường 300 km.
Anh A ngồi máy bay, ăn đồ ăn ngon, 1 tiếng đồng hồ có thể đi được quãng đường 1000 km.
Kết luận: Cùng một người, cùng sự cố gắng, thế nhưng khác nhau ở bệ phóng, kết quả sẽ khác nhau.

40 CÂU NÓI Ý NGHĨA VỀ CUỘC SỐNG MÀ BẠN NÊN ĐỌC MỘT LẦN TRONG ĐỜ

Rate this Post:

{[['', '', ''], ['', '', ''], ['', '', ''], ['', '', ''], ['', '', '']]}

Permalink:

Cuộc sống muôn màu chắc chắn sẽ mang lại cho bạn vô vàn trải nghiệm và dưới đây là 40 câu nói ý nghĩa về cuộc sống bạn nên đọc ít nhất một lần trong đời. Hãy cùng đọc và tìm ra những bài học giúp ích cho bản thân mình nhé!
1. Lúc nào tôi cũng bay theo hướng bay của người khác.
Lần này tôi sẽ bay theo con đường mà tôi đã lựa chọn.


2. Người đàn ông tình nguyện vì bạn mà theo đuổi mọi thứ chưa hẳn đã thật lòng yêu bạn, bởi vì thứ mà anh ta theo đuổi được không hẳn thuộc về bạn.
Người đàn ông tình nguyện vì bạn mà từ bỏ tất cả mới là người thật tâm yêu bạn, bởi vì những thứ mà anh ta vứt bỏ đều là những thứ thiết thực nhất gắn liền với cuộc đời anh ta.
3. Có lẽ cần phải trải qua tuổi thanh xuân mới có thể hiểu được tuổi xuân là khoảng thời gian ta sống ích kỷ biết chừng nào. Có lúc nghĩ, sở dĩ tình yêu cần phải đi một vòng tròn lớn như vậy, phải trả một cái giá quá đắt như thế, là bởi vì nó đến không đúng thời điểm. Khi có được tình yêu, chúng ta thiếu đi trí tuệ. Đợi đến khi có đủ trí tuệ, chúng ta đã không còn sức lực để yêu một tình yêu thuần khiết nữa.
4. Cuộc sống không phải là phim ảnh, không có nhiều đến thế... những lần không hẹn mà gặp.
5. Tôi tự nhủ với bản thân mình rằng, cần phải sống chân thực. Bất kể người khác nhìn mình bằng con mắt nào đi chăng nữa, dù cả thế giới phủ định, tôi vẫn có bản thân tin tưởng mình.
Tôi tự nhủ với bản thân mình rằng, cần phải sống vui vẻ, không cần nghĩ có phải có ai đang để tâm tới mình hay không. Bởi một người cũng có thể sống cuộc sống tươi đẹp.
Tôi tự nhủ với bản thân mình rằng, những lúc buồn có thể khóc đến nhem nhuốc cả mặt, nhưng sau những giờ phút đó, cần phải ngẩng đầu cười thật xinh tươi


6. Bất kỳ một sự đả kích nào cũng không nên trở thành cái cớ cho bạn sa ngã. Bạn không thể thay đổi thế giới nhưng bạn có thể thay đổi bản thân mình. Việc cần làm là chọn lựa một con đường đúng đắn và kiên trì bước tiếp.
7. Thế giới bạn không bước vào được thì đừng cố chen vào, làm khó người khác, lỡ dở mình, hà tất chứ?
8. Đôi khi, không cẩn thận biết một số chuyện, mới phát hiện ra rằng những điều bản thân để tâm lại nực cười đến thế.
9. Ai không giả dối, ai không dễ thay đổi, không ai là ai của ai hết. Hà tất phải coi một số người, một số chuyện quan trọng đến thế.
10. Tình yêu, tình bạn, không phải là cả đời không cãi nhau, mà là cãi nhau rồi vẫn có thể bên nhau cả đời.


11. Người quan tâm đến tôi, tôi sẽ quan tâm lại gấp bội!
Người không quan tâm đến tôi, bạn dựa vào cái gì mà bảo tôi phải tiếp tục?
12. Đừng bao giờ thay đổi mình vì người khác. Nếu họ không thể tiếp nhận một con người nhiều điểm xấu là bạn, thì cũng không xứng để có được một con người với nhiều điểm tốt là bạn.
13. Phụ nữ không có sức hấp dẫn mới cảm thấy đàn ông trăng hoa. Đàn ông không có thực lực mới cảm thấy phụ nữ thực dụng!
14. Phụ nữ, không cần phải nghiêng nước nghiêng thành, chỉ cần một người đàn ông nghiêng về cô ấy cả một đời!
15. Để tâm nên mới nghĩ ngợi linh tinh, không để tâm, đến nghĩ cũng chẳng buồn nghĩ!
16. Khi con người ta vẫn còn trên đời, tưởng rằng còn nhiều thời gian, nhiều cơ hội. Thực ra cuộc đời là phép trừ, gặp nhau một lần, ít đi một lần.
17. Người ta nghĩ sao về bạn, không có liên quan gì đến bạn. Bạn sống thế nào, cũng không có liên quan gì đến người ta.
18. Thể diện rốt cuộc bao nhiêu tiền một cân? Tại sao chúng ta phải để tâm đến cách nhìn của người khác.
19. Có một ngày bạn sẽ hiểu, lương thiện khó hơn thông minh nhiều. Thông minh là một loại tài năng thiên phú, còn lương thiện lại là một sự lựa chọn.
20. Không nghe không hỏi không nhất định là đã quên, song chắc chắn là đã xa cách. Cả hai trầm lặng quá lâu, đến chủ động cũng cần có dũng khí.
21. Đừng nên dùng những lời tuyệt tình để làm tổn thương đến người mà bạn yêu vào lúc tâm tình tồi tệ nhất.


22. Có những lúc, không có lần sau, không có cơ hội bắt đầu lại. Có những lúc, bỏ lỡ hiện tại, vĩnh viễn không còn cơ hội nữa.
23. Hãy dùng thái độ cam tâm tình nguyện để sống một cuộc sống an ổn.
24. Tất thảy mọi vấn đề đều là vấn đề của bản thân.
25. Đôi khi, rõ ràng chúng ta đã tha thứ cho người ta, song lại không thể thực lòng vui vẻ, đó là bởi vì, chúng ta quên tha thứ cho bản thân mình.
26. Có sinh sẽ có tử, song chỉ cần bạn vẫn đang có mặt trên đời này, thì phải sống bằng cách tốt nhất. Có thể không có tình yêu, không có đồ hàng hiệu, song không thể không vui vẻ.
27. Họ tốt đến đâu không quan trọng, bởi những thứ đó thuộc về họ. 
Họ tốt với bạn thế nào mới quan trọng, bởi những thứ đó thuộc về bạn.
28. Thứ không cần, có tốt đến đâu cũng là rác.
29. Nếu bạn không mù, thì đừng dùng tai để hiểu tôi.
30. Sự lợi hại thực sự không phải là bạn quen biết bao nhiêu người, mà là vào lúc bạn gặp hoạn nạn, có bao nhiêu người quen biết bạn.
31. Những chuyện không cần giải thích kia, vào giây phút bạn nói ra, bạn đã thua.
32. Những phiền não trong cuộc đời được gói gọn trong 12 chữ: Không buông được, nghĩ không thông, nhìn không thấu, quên không nổi!
33. Hãy nói một tiếng xin lỗi với bản thân mình, bởi những năm qua đã không học cách yêu lấy mình!
34. Trong cuộc sống, giai đoạn khó khăn nhất không phải là không ai hiểu bạn, mà là... bạn không hiểu chính mình.


35. Cuộc đời này thật ngắn ngủi, đừng dành... dù chỉ một phút cho những người, những việc khiến bạn buồn.
36. Thực ra, con người luôn ngược đời, người yêu bạn chiều chuộng bạn thì bạn không thèm. Người lạnh lùng, ơ hờ với bạn thì bạn lại theo đuổi mãi không thôi. Cuối cùng, người bị tổn thương đầy mình là chính bản thân bạn.
37. Thực ra những người hay cười, lại luôn cần người khác yêu thương.
38. Cuộc sống, là một bộ sách vô số chữ, mỗi người có cách đọc của riêng mình. Cuộc sống, là một câu hỏi có nhiều lời giải, mỗi người có đáp án của riêng mình. Cuộc sống, là một tách trà, mỗi người có cách thưởng thức của riêng mình. Những lúc không vui, hãy tự nhủ với bản thân: Rằng tất thảy của tất thảy, chính là để cuộc sống, thoải mái hơn, vui vẻ hơn, hạnh phúc hơn.

39. Hai người yêu nhau ở bên nhau sẽ không tránh khỏi những trận cãi vã, điều quan trọng nằm ở chỗ khi cuộc cãi vã kết thúc, ai sẽ dỗ dành ai. Thi thoảng tranh cãi không phải là khuyết điểm của đàn ông, nhưng sẵn lòng dỗ dành con gái lại là ưu điểm của họ. Bởi họ làm vậy vì họ có tình cảm với bạn, đó cũng là sự khoan dung độ lượng của họ. Cho nên, sau cuộc cãi vã, đàn ông nên dỗ dành người phụ nữ của mình, điều này không liên quan gì đến việc ai đúng ai sai, mà là tình yêu, là lòng bao dung, và cũng là trách nhiệm.
40. Mỗi người đều có cách sống của riêng mình, chúng ta không cần phải ngưỡng mộ cuộc sống của người khác. Có người ngoài mặt tươi cười rạng rỡ nhưng ẩn trong đó là bao giọt nước mắt, lại có người nhìn có vẻ cơ cực nhưng kỳ thực họ lại đang trải qua một cuộc sống rất thoải mái. Hạnh phúc không có một đáp án chuẩn mực, niềm vui cũng không chỉ xuất phát từ một con đường. Thu lại ánh mắt ngưỡng mộ người khác và nhìn lại tâm hồn mình. Sống cuộc sống mình mong muốn chính là những ngày tháng tươi đẹp nhất, cách sống mà mình muốn mới chính là cách sống tốt nhất.
Theo: Ohay.tv

ĐỂ EM GẦN ANH THÊM CHÚT NHÉ

Rate this Post:

{[['', '', ''], ['', '', ''], ['', '', ''], ['', '', ''], ['', '', '']]}

Permalink:

Trước khi gặp anh, tôi cũng không biết thì ra thích một người có thể khiến người ta quên đi bản thân mình, làm những điều ngốc nghếch chỉ để đối phương được vui vẻ.
*****
Tôi không yêu anh. Đó là sự thật. Nhưng tôi lại là bạn gái của anh. Đó là điều dối trá đẹp đẽ nhất tôi dành cho anh.
de-em-gan-anh-them-chut-nhe
Anh hơn tôi hai tuổi. Nhưng tính cách anh như thể nhiều hợn tôi cả một thế hệ. Anh cổ hủ, lạc hậu, không tinh tế và gia trưởng đến nỗi cầm tay bạn gái cũng phải nhìn trước, ngó sau. Đối lập với anh, tính cách tôi hòa đồng thoải mái và đặc biệt khá tùy hứng. Bởi vậy, tôi mới chọn làm người yêu của anh, như một cách để thay đổi khẩu vị.
Anh không phải là một người con trai quá nổi bật. Nhưng ở anh có một sức hấp dẫn ma mị khiến rất nhiều người con gái phải mê mệt. Anh có giọng nói khá nhẹ nhàng và truyền cảm. Thế nhưng khiếm khuyết ở chỗ là anh hát chẳng hề dễ nghe và khi anh nói, ý tứ phát ra cũng chẳng hề ngọt ngào.

Tôi nhớ một lần hẹn hò. Đó là buổi sớm mùa hè nắng vàng dịu nhẹ. Anh dắt tôi ra hồ Tây ngắm sen nở. Mặt hồ phủ kín sắc vàng, sắc xanh. Những giọt sương long lanh đọng lại trên từng tán lá, khiến không gian trở nên thật huyền ảo. Thi thoảng có cơn gió thoảng qua, hương sen vội vã đượm nồng xen vào, khiến ta không khỏi ngây ngất. Trong cái khung cảnh nên thơ ấy, tôi không kiềm được lòng, liền với tay ngắt một bông hoa lên, thì anh lại nói:
- Hoa này chẳng có gì đẹp.
Tôi chột dạ nhìn anh. Tôi nhẹ nhàng đặt bông sen vừa ngắt xuống. Anh thẳng chân đá nó lăn lóc rơi tõm xuống ven hồ.
Tôi nhớ một lần hẹn hò khác, tôi muốn đến một quán cà phê lãng mạn có chuông gió treo rợp khắp lối vào, có tiếng đàn ghi ta dịu nhẹ và có một ai đó cầm micro hát tặng người mình yêu.
Thế nhưng, anh lại lẳng lặng dẫn tôi đến quán phở bò ven đường. Anh nói đây là quán quen anh thường ăn, mùi vị rất tuyệt và quan trọng là giá cả hợp lý...
Ngồi đối diện với anh, nhìn dòng khói bát phỏ nghi ngút lạc giữa dòng khói xe cộ đang tỏa ra tứ phía, tôi cảm giác thật chán nản. Ngồi đối diện với anh, chịu trăm ngàn ánh mắt đang nhìn về phía tôi - nơi phát ra tiếng húp nước sùm sụp từ phía anh, tôi bỗng cảm thấy thật mất mặt. Tôi hơi nhăn mặt, nhiếc móc anh quê mùa rồi phủi mông đứng dậy, không chút lưu tình.
Và sau đó, nói chung là không có sau đó nữa.
Phải hơn một tuần sau, anh nhắn cho tôi một cái tin: ''Em không xứng với anh. Mình chia tay.''
Đọc xong tin nhắn đó, tôi tức hộc máu mà bật khóc nức nở.
Hai tháng sau. Tôi có bạn trai mới. Khánh kém tôi một tuổi và dĩ nhiên cậu ấy trẻ trung, năng động và rất hợp với sở thích của tôi. Khánh rất thích tôi nhưng đồng thời cậu ấy cũng thích nhiều người con gái khác. Có điều, tôi chẳng hề quan tâm.
Hẹn hò cùng Khánh, tôi cảm thấy rất thú vị. Cậu ấy giỏi đoán tâm lý và biết bắt bệnh cảm xúc của người khác.
Đến sinh nhật tôi. Khánh bảo muốn tặng tôi một món quà bất ngờ. Khánh tổ chức sinh nhật cho tôi và mời hơn một trăm người đến dự. Địa điểm tổ chức do Khánh chọn. Đó là một hộp đêm dưới lòng đất. Tôi và lũ bạn chưa từng biết có một nơi như thế bao giờ. Cổng vào của nó trang trí giống như một cung điện thời La Mã. Nhưng đến khi đi vào trong lại là một hệ thống hiện đại sử dụng thiết bị điện tử cảm ứng, không gian 4D hệt như trong các bộ phim viễn tưởng nói về người ngoài hành tinh của Mỹ.
Lũ bạn tôi xuýt xoa trầm trồ khen ngợi.
- Đẹp quá.
- Chưa từng đến một nơi kỳ diệu như thế này.
- Bạn trai cậu thật sành điệu nha.
- Bạn trai cậu tuyệt quá.
- Ngưỡng mộ bạn quá
Đến mười giờ đêm, một dàn hợp xướng violon, một bàn nến lung linh màu sắc, một chiếc bánh gato lớn, được trang trí họa tiết vô cùng đáng yêu và một chiếc nhẫn kim cương cỡ bự được chuyển đến tôi. Tôi vui sướng đón nhận chúng cùng nụ hôn chiếm hữu trước mặt bao nhiêu người của Khánh. Trong giây phút bất ngờ ấy, tôi cảm giác cổ họng mình nóng rát và dường như có một thứ chất lỏng nào đó từ miệng Khánh chuyển sang miệng tôi. Tôi khẽ quay đầu lại và dường như tôi nhìn thấy anh.
Xung quanh, lũ bạn thấy màn khóa môi nóng bỏng của chúng tôi thì kích động hò hét ầm ĩ. Khánh nghiêng đầu qua micro:
- Nào các bạn, nhân dịp sinh nhật người tôi yêu, chúng ta hãy cùng làm cho cô ấy vui vẻ nào.
Tiếng Khánh vừa dứt, bản ballat nhẹ nhàng lập tức được anh chàng DJ đổi sang khúc nhạc dance sôi động. Tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Tôi nhìn Khánh cười, cười đến không khép nổi miệng. Khánh quay sang xoa đầu tôi, ánh mắt chứa đầy thâm ý.
Một lúc sau, những ánh đèn led nhấp nháy nhảy múa xung quanh tôi, đầu óc tôi bỗng mụ mị. Mọi thứ xung quanh tôi dường như bị đảo lộn quay cuồng. Khánh thấy tôi vậy, liền ôm eo tôi dắt tôi xa dần mớ hỗn độn đó.
- Khánh.
- Anh đây.
- Đưa em đi đâu.
- Tới thiên đường...
Và sau đó, tôi không còn nhớ tiếp chuyện gì đã xảy ra.
Ngày hôm sau thức dậy, tôi thấy mình nằm cuộn tròn trên chiếc giường thân yêu của mình. Tôi cố sắp xếp lại từng mảng ký ức của ngày hôm qua. Nhưng tôi không thể nhớ gì hết. Tôi có dự cảm có điều gì đó không lành. Tôi cẩn thận kiểm tra thân thể của mình nhưng không thấy có gì tổn hại. Tôi thoáng chút yên tâm. Tôi mở máy, gọi điện cho Khánh, số điện thoại không liên lạc được. Và kể từ đó, tôi không gặp, cũng không liên lạc được với Khánh.
Một tuần sau, thông qua bạn bè, tôi biết Khánh đã tuyên bố có bạn gái mới. Lũ bạn tôi bị sốc nặng nề khi nghe tin giật gân ấy nhưng riêng tôi, tôi lại chẳng hề hấn gì. Tôi bất chợt nghĩ đến chuyện của tôi và anh. Kỳ lạ, tôi lại thấy đau lòng.
Tôi nhớ, khi còn là bạn gái của anh, tôi được chiều chẳng khác gì một đứa trẻ. Có hôm, anh phải đi mười cây số, chỉ để mua cho tôi bát chát ngao tại đúng quán mà tôi thích lúc nửa đêm. Sau đó, lại lóc cóc xe đạp quay về trong cơn mưa rào bất chợt.
Tôi nhớ, có một dạo mùa hè, tôi đòi leo núi. Được nửa đường không đi nổi, tôi nhõng nhẹo bắt anh cõng. Anh cáu kỉnh mắng tôi chỉ giỏi hành hạ anh. Tôi cong cớn cãi lại là thích như thế đó. Anh mím môi không trả lời. Và rồi suốt quãng đường còn lại, tôi nằm trên lưng anh, ngủ ngon lành.
Tôi nhớ, khi còn là bạn gái của anh, anh mắng tôi xơi xơi trước mắt bạn bè, anh tìm tôi về khi tôi đi chơi quá mười giờ đêm với bạn khác giới. Tôi mắng anh dở hơi, anh làm gì mà đòi quản tôi. Thế nhưng nhìn ánh mắt anh đanh lại, tôi lại lặng lẽ xách túi theo anh về.
Tôi nhớ... Bỗng nhiên, tôi nhớ ra hình như, tôi đang nhớ về anh. Tôi nhớ về anh cổ hủ lạc hậu, tôi nhớ về anh lúc nào cũng ăn mặc tuềnh toàng, tính tình gia trưởng độc đoán nhưng mỗi lần đến thăm tôi, anh lại luôn rửa bát, dọn nhà, nấu cơm cho tôi.
Và tôi nhớ, bữa tiệc sinh nhật của tôi, từ đầu đến cuối, tôi chẳng hề uống một giọt rượu nào thì làm sao có thể say quay cuồng không biết trời đất như thế. Tôi nhớ hình như tôi đã nhìn thấy anh trong ngày hôm đó. Và tôi nhớ, rất nhiều ngày gần đây, tôi không còn nhìn thấy anh.
Lật điện thoại, tôi nhấn số gọi cho anh.
Chuông vừa reo, đầu dây bên kia lên tiếng.
- Thuê bao quý khách hiện không liên lạc được...
Tôi lo lắng liền vội vã, phóng xe đến nhà trọ của anh. Chiếc khóa sắt im lìm nhìn tôi thách thức. Tôi từ từ ngồi xuống cạnh nó, ký ức bỗng như một ống nước vỡ van, đổ ào ào xuống.
Hôm đó, thứ chất lỏng mà tôi cảm nhận được Khánh chuyển dời sang miệng tôi là thuốc kích thích. Lúc tôi bắt đầu ngấm thuốc, Khánh kéo tôi vào một phòng bao đã đặt sẵn. Tôi như cá nằm trên thớt hét lên trong bất lực. Đúng lúc mà tôi cảm giác mệt mỏi, buông xuôi thì anh xuất hiện. Anh đánh nhau với Khánh, anh đập tan một số thứ. Sau đó, anh đưa tôi ra chiếc taxi đã chờ sẵn ngoài cửa. Người lái taxi là một người bạn của anh. Anh ta đưa tôi về và trong khoảnh khắc chiếc xe lăn bánh quay đầu, tôi nhìn thấy anh gục xuống trước vài ba cú nện liên tiếp, từ một vài người đàn ông lực lưỡng. Sau đó, tôi từ từ nhắm mắt, tôi ước mọi thứ khi ấy chẳng từng liên quan tới tôi và anh.
Reng! Reng. Điện thoại tôi đổ chuông. Là anh gọi đến, tôi vội vàng nhấc máy:
- Anh đang ở đâu?
Anh yên lặng không trả lời. Tôi không nghe thấy bất kể tiếng động nào ở phía anh. Nhưng có lẽ anh nghe rất rõ hơi thở tôi đang gấp gáp.
Anh cất tiếng hỏi, giọng nói anh nhẹ nhàng, truyền cảm hút hồn người nghe:
- Em bị sao à?
Đã rất lâu rồi, tôi không nghe thấy câu hỏi đó. Đến nay, nghe lại, tôi bỗng khóc nấc lên từng cơn.
- Anh luôn thế, ở bên em, không tiếng động. Bởi vì anh đang quan sát mọi biến động xung quanh em.
- Ngoan, nín nào.
- Vậy nói cho em, anh đang ở đâu.
Anh lại tiếp tục không trả lời. Tôi cũng cố mím chặt môi để từng cơn gió mùa đông rét buốt bay qua, thổi khô những giọt nước mắt tôi đang rơi xuống.
Chúng tôi giữ máy thật lâu, mặc cho đối phương không ai nói gì.
Một lát sau, anh nói:
- Ở đâu có quan trọng không em, bằng việc ở trong trái tim em.
- ...
- Anh đang ở bệnh viện?
- Ừ.
- Bệnh viện nào?
- Nói. Anh nói mau.
- Em đanh đá rồi. Anh ở bệnh viện thành phố.
Nghe đến đây, tôi lập tức cúp máy rồi chạy bộ một mách tới bệnh viện thành phố. Tôi tìm đến khoa chấn thương và nhìn thấy tên anh trên góc giường đó.
Anh bị băng bó toàn thân trắng xóa. Nếu hai con mắt anh không nhấp nháy chuyển động thì có lẽ, anh giống hệt một xác ướp cổ đại. Tôi xót xa nhìn anh, anh đang cau có với cô y tá vừa châm cho anh một mũi tiêm đau điếng. Anh từng kể với tôi, anh rất sợ tiêm, sợ từ hồi còn bé xíu. Tôi nhớ, ngày trước mỗi lần anh bị cúm, anh thà uống thuốc mười ngày còn hơn tiêm một mũi mười giây. Lúc ấy, tôi từng dọa anh, nếu không chịu tiêm thì không thèm để ý tới anh nữa. Anh lập tức hốt hoảng giơ cả hai tay, hai chân cho bác sỹ tìm ven. Tôi nhìn anh lắc đầu, anh lại cười toe toét đáp lại.
Đẩy cửa phòng bệnh, tôi chậm chạp từng bước một, tiến lên. Người con trai này. Trước khi gặp anh, tôi cũng không biết, thì ra thích một người có thể khiến người ta quên đi bản thân mình, làm những điều ngốc nghếch chỉ để đối phương được vui vẻ.
Anh nghe tiếng động, lập tức quát:
- Đã bảo đừng có đến cạnh tôi rồi mà.
Tôi hơi khững lại một giây.
- Xin lỗi... Để em gần anh thêm chút nhé.
Anh giật mình, hơi nghiêng đầu lại. Nhìn thấy tôi, anh nói:
- Khoảng cách đôi ta bây giờ bằng không. Sau đó, anh cười - nụ cười tươi rói.
Ngọc Phạm Như

Mất trinh....! - truyện ngắn tình yêu cảm động rơi nước mắt

Rate this Post:

{[['', '', ''], ['', '', ''], ['', '', ''], ['', '', ''], ['', '', '']]}

Permalink:

- Chúng mình quan hệ đi em. Anh hứa, nhẹ thôi.
– Lời nói dê bệ đầy ngọt ngào của tôi.
- Em…
- Em sợ à? không đau đâu mà em. Nhé

đọc truyện ngắn tình yêu hay, truyện ngắn tình yêu tuổi teen cảm động nhất
Em vẫn lặng thinh, không nói gì.
Cơ thể em cũng hoàn toàn lặng thinh khi tôi cởi đến chiếc đồ cuối cùng trên cơ thể em em. Trong đầu tôi giờ phút đó chỉ là sự vui sướng, ham muốn sắp được thỏa mãn 1 cơ thể trắng nõn và trinh tiết đúng như tôi từng hi vọng.
- Anh làm thật à? – Em hỏi có vẻ ngượng ngùng.
- Ừ em. Nhẹ thôi mà cưng. Anh sẽ làm cho cưng thích.
-…
Tôi không hiểu sự im lặng của em. Trước, tôi từng phá trinh 1 cô gái. Khi tôi đòi quan hệ, cô ấy mồ hôi đầm đìa, liên mồm nói rằng sợ đau. Nhưng em..! Nhưng giây phút ấy tôi yêu e, mọi thứ thuộc về e, kể cả sự bí hiểm..đáng lẽ ra không nên có.
Tôi bắt đầu. Sâu hơn 1 tí nữa. 1 lúc.
Ôi, người con gái tôi yêu đâu còn trinh. Ôi, tôi đã nghĩ em sợ đau. Ôi, tôi là 1 thằng ngu. Tôi nhìn em trong sự thù hận và đôi mắt muốn giết em.
- Anh … - Đôi mắt em mều máo nhìn tôi, 2 bàn tay búp măng của em nắm chặt lấy chăn.
- Mẹ kiếp! Con đĩ ! – Không kìm được tức giận tôi chửi em.
Em nhắm mắt lại, nhíu mày nhăn nhó.
Tôi vẫn làm. Tôi làm mạnh hơn. Dường như tôi đang dồn hết bao cáu giận về việc em mất trinh lên cơ thể em. Tôi căm phẫn vì để mất trinh tiết người mình yêu cho thằng khác. Tôi là 1 thằng đàn ông ích kỉ !
*******
Tôi và Phương quen nhau vẻn vẹn 1 tháng. Tối hôm đấy tôi dẫn em về nhà, không kìm được lòng tôi đã bế em lên giường.
Sau đêm đó, nhiều lần tôi đã tự an ủi mình bằng việc thay đổi suy nghĩ về 2 từ “ trinh – tiết “. Tôi tự nghĩ, bây giờ trinh tiết của 1 con đàn bà không quan trọng bằng trinh phẩm của nó.
Nó yêu ai thật lòng thì có thể quan hệ, có thể trao gửi cái nó gọi là trinh tiết đó cho người ta, tôi không nên đau đầu quá nhiều vì những con đàn bà tầm thường đó, tôi không nên tỏ ra khinh bỉ cái loại người đáng bị khinh bỉ như thế, tôi không nên gọi con đàn bà đó là .. con đĩ!
Sau đêm đó, thái độ của em đối với tôi cũng khác. Em lặng đi, đôi mắt biết cười và đôi môi không bao giờ ngừng nghỉ đã không còn. Tôi đoán em tự ái về lời nói của tôi. Tôi ôm em vỗ về, xoa đầu em đầy an ủi. Nhưng tận trong đáy lòng tôi, tôi cũng có suy nghĩ khác về em. Đĩ thì không hẳn, nhưng không phải là 1 người con gái trinh tiết như tôi từng tìm kiếm.
Liệu tôi đã nên dừng lại hay tiếp tục tìm kiếm ? Câu hỏi đó luôn dày vò tôi từ trong giấc ngủ.
Tôi yêu em. Phải, tôi đã từng rất yêu em. Tôi yêu đôi mắt trong long lanh của em. Ánh lên nhìn tôi như thèm khát, như ao ước, như muốn với lấy 1 ngôi sao. Tôi yêu làn tóc mềm mượt của em, nó làm tôi hạnh phúc mỗi khi vuốt nhẹ lên làn tóc ấy. Tôi yêu đôi tay búp măng của em luôn vuốt má tôi. Tôi yêu mọi thứ thuộc về con người của em.

Nhưng liệu có phải, tình yêu đó chưa đủ lớn để vượt qua ngưỡng của của 2 từ “trinh – tiết“ ??? Liệu có phải tôi yêu cái ***** mờ ảo đó hơn 1 người con gái ???
Hai tháng sau đó, tôi và em vẫn yêu nhau…
Tưởng chừng giữa chúng tôi đã xóa tan mọi khoảng cách. Hai tháng hạnh phúc nhất đời tôi.
Đã bao giờ bạn từng yêu 1 cô gái có đôi mắt to, long lanh, đen láy nhưng lại trong xanh – 1 màu xanh của trời, của gió, của hồn nhiên chưa? Đã bao giờ trong giấc mơ bạn từng yêu 1 cô gái có làn da ngăm đen, đôi má bầu bĩnh và đôi môi chu lên thật đáng yêu chưa?
Chưa đâu. Vì cô ấy chỉ có 1 thôi. Và cô ấy là của tôi rồi.

2 tháng chúng tôi vui đùa bên nhau. Một cảm giác bình yên như thế!

Và cứ đều đều, 1 tuần 2 lần, 2 tháng 16 lần, tối thứ 7 và chủ nhật, chúng tôi là của nhau, cả đêm.Hạnh phúc nối hạnh phúc. Tình yêu của tôi thật tuyệt.
Được gần 4 tháng, tối thứ 7, cô ấy cầm 1 tờ giấy xét nghiệm đưa cho tôi xem.
“Kết quả: viêm âm đạo. Nguyên nhân: quan hệ mạnh, thô bạo, viêm nhiễm, không có những biện pháp phòng tránh hợp lý.”
- Bác sĩ cũng bảo thêm là phải ngừng quan hệ ít nhất là nửa năm. Em sợ quá..Huhu. – Em nói trong nước mắt,
Tôi ôm em. Hôn lên trán em.
Em sống trong sợ hãi và thuốc được 3 tuần thì tôi bắt đầu có 1 cảm giác. Cũng không lạ, đơn giản vì là giống đực, đang được phục vụ *** nhiều như thế bỗng dưng bắt tôi dừng lại. Tôi chán! Phải, đúng là cảm giác chán của 1 thằng đàn ông đầy dục vọng! Tôi thấy chán em!
Nhìn thấy cơ thể em, tôi thèm muốn nhưng lại nghĩ đến chuyện không được quan hệ, tôi lại nản.
Tôi tránh mặt em. Tránh gần gũi với em. Tôi cất chiếc nhẫn kim cương chưa 1 lần được ngỏ lời vào trong ngăn kéo. Đóng sập cửa, tôi như đang muốn đóng lại cái khoảng trống trong tiềm thức của tôi.
Tôi lên bar.
Thằng bạn thân chút rượu cho tôi. Tôi say mềm trong chai Remi’ 40 độ.
Đêm hôm đấy, thằng bạn dẫn tôi vào 1 nhà nghỉ, tôi vẫn nhớ số phòng 101 có 1 cô thiếu nữ mặc quẩn bò, áo phông trắng đang ngồi sẵn trong đấy. Để làm gì? Để đợi tôi?
Rồi thằng bạn tôi đóng cửa, để lại tôi và cô bé đó.
Tôi và em ********.
Sáng hôm sau tỉnh, tôi thấy mình đang nằm giữa 1 đống chăn gối và 1 vũng máu đã khô, bên cạnh là 1 cô gái không mặc gì. Tôi gọi em dậy. Em nói, đêm qua tôi đã phá trinh em. Tôi bắt đầu nhớ lại mấy tiếng trước. Cái cảm giác thích thú và thèm khát sống lại trong tôi. Tôi đã *** với 1 cô gái còn trinh. Tôi thấy sung sướng.

- Em tên là gì? – Tôi hỏi nhỏ.

- Em tên Trang.

- Phương, à nhầm, Trang, em bao nhiêu tuổi rồi?

- Em 20, anh 22 rồi phải không. Sao anh lại gọi nhầm em là Phương?

- Ừ. Anh 22. Không có gì đâu em. Anh nhầm với tên người yêu anh.

- Người yêu anh ??? – Trang ngạc nhiên nhìn tôi.

- Ừ, à mà không, người yêu cũ – Tôi gãi đầu trả lời em.

Tôi cũng không biết lúc đó mình đang nghĩ gì nữa. Có thể là 1 chút tham lam tăng cao, hay là lòng ích kỉ quá đỗi tầm thường của những thằng đàn ông như tôi. Có lẽ là cả 2.

Tôi hẹn Trang đi ăn tối và hẹn em nhớ ăn mặc đẹp. Về đến nhà, tôi mở ngăn kéo lấy chiếc nhẫn kim cương đã từng có nhiều dự định của mình nhét vào túi áo vét và lên xem. Tôi đến nhà Phương.

- Em ốm à? Nhìn em gầy đi. – Tôi bàng hoàng khi nhìn thấy Phương trong khuôn mặt khá tiều tụy.

- Em đỡ rồi. Em không sao. Anh vào nhà đi.

Tôi ôm nhẹ lấy em. Niềm hạnh phúc trước kia của tôi đâu rồi?

- Mình xa nhau nhé! – Tôi nói khẽ với em.

Tôi buông em ra. Đi thẳng. Tôi không dám quay đầu lại nhìn. Vì tôi biết, người yêu của tôi, con đĩ của tôi, là 1 người rất yếu đuối. Tôi biết em sẽ không níu kéo tôi đâu. Vì tự trọng của em cao lắm. Và tôi cũng biết, em sẽ khóc nhiều lắm, khóc đến gầy cả người đi mất. Tôi thấy mình là 1 thằng khốn nạn. Tôi thấy thương em. Nhưng lòng thương và tình yêu đó không vượt qua được sự ích kỉ trong bản chất con người tôi.

Tối. Sau khi ăn tối với Trang. Tôi cầu hôn em bằng chiếc nhẫn đáng lẽ là của Phương.

Em vui vẻ đồng ý. Nhưng em bảo em cần 2 năm để hoàn thành chương trình hoc của mình. Tôi chấp thuận.

Nhưng thực sự, đến cái giờ phút tôi cầu hôn Trang, người mà con tim tôi hướng đến vẫn chỉ là Phương. Tôi mong đợi gì ở Trang thế? 1 cô gái hoàn hảo hơn Phương? 1 cô gái tôi đặt nhiều tình cảm hơn Phương? hay chỉ vì Trang là 1 cô gái..còn trinh?!?

Đêm…

Tôi không ngủ được. Hút gần hết 1 bao thuốc rồi còn đâu. Tôi nhớ. Nhớ ai?

Nhớ Phương – 1 cô gái long lanh sức sống, 1 cô gái có đôi mắt biết cười, 1 cô gái có khuôn mặt phúc hậu, luôn rạng rỡ khi nhìn thấy tôi. Không biết bây giờ em thế nào. Tôi không đủ can đảm nhắn tin cho em, tôi biết mình tồi như thế nào. Tôi chỉ biết chắc chắn 1 điều, tôi đã gây ra cho em căn bệnh quái quỉ, và tôi đã bỏ rơi em trên con đường của hạnh phúc. Thêm 1 điều nữa là em đang khóc.

Nhớ Trang – 1 cô gái trinh tiết, trong trắng, 1 cô gái tôi chưa biết gì nhiều ngoài 1 ***.

Tại sao thế? Tại sao tôi lại quan tâm đến cái ***mỏng manh đó nhiều đến thế, nó đâu quan trọng bằng tình yêu và nhân phẩm của 1 người con gái. Tại sao thế?

Tại sao tôi khốn nạn đến thế?

Trong quãng thời gian chờ đợi em, tôi phát hiện ra em cũng thật sự đáng yêu. Đôi mắt của em không long lanh như của Phương như em có đôi mắt của phẳng lặng.

Em không nói nhiều như Phương, không vui tính như Phương nhưng em có chiều sâu hơn. Tôi nghĩ thế, hoặc có thể có những suy nghĩ của riêng Phương mà tôi chưa đoán đươc.

Lúc nào ở bên cạnh Trang, tôi cũng nghĩ đến Phương, so sánh giữa 2 người, tôi tìm kiếm 1 điểm Trang hơn Phương, đang tìm, và có lẽ là chưa có.

Hôm đó là 1 chiều mưa….

Tôi và Trang đi chung trong chiếc ô sẫm màu trên con đường gần nhà để ra siêu thị. Ngẩng mặt lên, tôi bỗng nhìn thấy 1 cô gái, lòem xòem trong chiếc váy bầu, đi cạnh và khoác tay 1 ông mặc đồ vét đen đội mũ chem mặt.

Là em, là Phương. Em nhìn tôi, nhìn Trang, đầy kinh ngạc, em nhoẻn miệng cười, 1 nụ cười không phải của em. Rồi em đi thẳng. Tôi sững người. 8 tháng không gặp em rồi còn gì.

Em khác quá. Đôi mắt của em thâm quầng và không còn là đôi mắt của ngày xưa nữa. Và em đang có bầu. Với ông già đi bên cạnh sao? Em yêu ông ta ư? Vì cái gì thế? Vì tiền à? Yêu thằng già như thế thì chỉ vì tiền thôi chứ còn sao nữa. Tôi cười nửa miệng thay cho sự khinh bỉ đến 1 người con gái tôi từng yêu. Trang hỏi tôi:

- Anh nhìn ai thế anh?

- Một con đĩ hám tiền em ạ.

Sau hôm đó, tôi cũng nghĩ đến Phương đôi ba lần. Rằng là tôi không ngờ Phương là người như thế, rằng là may sao ngày xưa tôi bỏ Phương. Đáng khinh quá.

Thấm thoát đó mà đã hơn 1 năm....

Gia đình tôi và gia đình Trang đã bàn ngày cưới, chờ Trang tốt nghiệp là cưới luôn. Tôi đã quen dần với việc có Trang. Chúng tôi hay đi dạo, đi xem phim, đi ăn uống. Và chuyện chúng tôi ***là thường xuyên *** với Trang, tôi thấy sung sướng vì tôi là người nắm giữ *** của em.

Chúng tôi, nói chung cũng hạnh phúc. Hi vọng cưới xong sẽ hạnh phúc hơn.

Nhưng phải nói thật là tình cảm tôi dành cho Trang thì cũng có, nhưng không nhiều. Có lẽ là vì tình yêu của chúng tôi bắt đầu không phải vì tình cảm của 2 bên mà là vì em còn trinh tiết. Tôi đã từng nghĩ lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, nên tôi vẫn đang hi vọng vào 1 cuộc hôn nhân nhanh chóng.

Tôi nghĩ vậy!

*****************

Ngày cưới….

Trước khi đến giờ cưới, tôi đi ra ngoài lang thang 1 mình. Buồn cười quá, cái ngày tôi mong chờ đã đến rồi cơ mà. Tại sao tôi lại thấy ngột ngạt và bức bối đến thế? Phải chăng vì tôi không thực sự hạnh phúc hay vì tôi là thằng ngu dốt và ích kỉ? Không biết giờ này Phương đang làm gì?

Bỗng dưng câu hỏi đó hiện lên trong tôi.

Em có đang nhớ đến tôi không? Đã bao lâu rồi tôi không được nói chuyện với em? Bao lâu rồi tôi không được nhìn sâu vào đôi mắt long lanh biết cười ấy? Bao lâu rồi tôi không được vuốt nhẹ vào đôi gò má bầu bĩnh đáng yêu của em? Bao lâu rồi kể từ ngày tôi bước đi?

Nhưng tại sao em lại như thế? Tại sao em lại mất trinh trước khi *** với tôi? Tại sao em lại yêu 1 thằng già vì tiền? Tại sao thế hả em?

Trong lúc đang mụ mị đầu óc với hình ảnh Phương, tôi bỗng nhìn thấy em. Phải, đó là em. Như 1 thiên thần đang đứng trước mặt tôi. Chiếc váy xanh xòem dưới chân và bay nhẹ theo hướng gió thổi. Đôi mắt long lanh những giọt sương, nụ cười hiền hậu như 1 áng cầu vồng giữa mùa đông buốt giá. Đúng là em rồi, người con gái trong tôi. Nhẹ nhàng và đầy sức sống.

- Anh không vào chuẩn bị lễ cưới à? – Em cười mỉm với tôi.

- Ừ ừ, anh hơi mệt nên đi dạo 1 lúc cho thoáng. Sao em lại ở đây? – Tôi gãi đầu.

- Em muốn gặp anh.

- Gặp anh ư? Để làm gì hả em? – Tôi ngạc nhiên.

- Em muốn thơm anh 1 cái trước khi anh chính thức là của người khác, được không? Thơm nhẹ 1 cái thôi – Đôi mắt em đầy sự nài nỉ.

Tôi đồng ý. Em kiễng chân lên thơm tôi, sao thế này, cái cảm giác của 2 năm trước đây bỗng dưng lại ùa về trong tôi, cái cảm giác ngọt ngào của hạnh phúc, em là ai thế? Thiên thần trong tôi ư? Rồi bỗng em cắn vào má tôi. Tôi đau quá nên ủn em ra.

- Cô điên à? – Tôi hét lên.

- Em xin lỗi. Má anh chảy máu rồi, để em lau cho.

Em lấy chiếc khăn trong túi ra thấm máu cho tôi.

- Xong rồi, sao nữa không, đủ chưa, cô điên rồi – Tôi nói thẳng vào mặt em như vậy rồi chạy đi không định hướng. Em đang chạy theo tôi. Tôi như thằng mất hồn, lao đi trong vô thức. Tôi chạy qua đường. Ôi, xem ô tô, ôi, đừng, dừng lại đi!!!!!!!!!!!!!

*****

Mở mắt ra, tôi đang mặc bộ quần áo trắng muốt của bệnh viện. Trên đầu là vết băng bó. Bên cạnh là Trang đang gục mặt xuống giường. Tôi vẫn hoa mày chóng mặt, tôi lay Trang dậy:

- Ôi, anh tỉnh rồi à? – Trang mừng rỡ hỏi tôi.

- Anh đang ở đâu? Sao lại thế này? – Tôi nhíu mày hỏi.

- Anh đang ở trong viện. Anh hôn mê 4 hôm rồi.

- Tại sao lại như thế. Kể rõ ràng ra cho anh nghe.

- Cách đây 4 hôm thì có 1 bác sĩ gọi điện cho mẹ, bác sĩ bảo mẹ vào viện gấp, anh đang nằm trong viện.

- Rồi sao?

- Cả nhà chạy vào trong lo lắng. Bác sĩ nói người dân xung quanh đây đưa anh vào viện rồi kể là anh chạy qua đường, suýt nữa bị ô tô đâm, may mà có 1 người con gái mặc váy xanh chạy vào ủn anh ra, anh chỉ bị đập nhẹ đầu xuống đường thôi chứ không sao.

- Thế còn cô gái kia?

- Cô ấy bị nặng lắm, nằm bất tỉnh bên kia.

Rồi tôi đứng ngay dậy, chạy một mạch sang bên đó. Nhưng không thấy ai. Tôi hỏi y tá. Cô ấy bảo:

- Bệnh nhân Phương đã rời viện sáng nay do yêu cầu của gia đình.

- Cô ấy bị nặng không chị? – Tôi sốt sắng hỏi.

- Nặng, khó mà qua được.

Tôi không tin vào những gì mình nghe được, ngồi bệt xuống sàn trong sợ hãi.

Tôi vội vã chạy thật nhanh ra ngoài bắt taxi đến nhà Phương. Ngồi trên taxi, tôi bứt rứt khó chịu không yên, tôi thấy mình có lỗi, tôi đã làm gì với Phương thế này. Tôi đã rời xa em chỉ vì 1 ****ưh?

Ôi, tôi hận chính bản thân mình, tôi là 1 thằng khốn nạn nhất trên đời này. Tôi đã bỏ mặc bao quan tâm, lo lắng và chăm sóc của em trước đây để chạy theo 1 thứ ảo tưởng.

Tình yêu ưh? Tôi đã bao giờ yêu chưa thế? Đã bao giờ thật sự nghĩ cho em chưa? Lúc nào cũng thế, lúc nào cũng là em, em luôn âm thầm đi theo tôi, bảo vệ và luôn dõi theo từng bước chân của tôi. Em mà có mệnh hệ gì thì làm sao tôi sống được.

“ Tôi cần em, cần hình bóng của em, tôi sẽ không bao giờ đánh mất nó nữa, hạnh phúc của tôi, tình yêu của tôi, hãy về với tôi em nhé, tôi đến đây, tôi đang đến rồi, em đợi tôi nhé, tôi yêu em, Phương ơi”

Xe dừng, cắt ngang dòng suy nghĩ, tôi lao thẳng vào nhà em. Ngôi nhà lạnh lẽo quá. Yêu em bao lâu nhưng tôi chưa từng 1 lần đến nhà em. Tôi bấm chuông. 1 người đàn ông mặc đồ vét đen xuống mở cửa cho tôi. Lại là thằng già đã từng đi với em, hắn đến đây làm gì?

- Cháu vào nhà đi – Hắn nói với tôi.

Lên phòng Phương, tôi thấy em nằm trong im lặng, nhìn giống như đang ngủ, khác 1 điều, là em được phủ khăn trắng toàn thân. Tôi chạy tới em, lao vào em, ôi, người con gái tôi yêu.

- Em tỉnh lại đi, tỉnh lại với anh đi, nhìn anh đi, 1 lần thôi, 1 lần thôi để anh được nhìn thấy đôi mắt long lanh của em.

– Lần đầu tiên tôi khóc, lần đầu tiên giọt nước mắt của 1 thằng đàn ông chảy xuyên suốt trong cơ thể tôi.

– Em à, em nghe anh nói không, anh cần em, anh cần tình yêu của em, cần nụ cười của em, đừng xa anh, đừng bỏ rơi anh, chúng mình sẽ cùng nhau đi tiếp trên con đường tình yêu mà anh đã hứa với em. Em nghe không, Phương ơi!!!!!!!!!

******

Tôi gào thét tên em trong câm lặng…

Người con gái của tôi. Hạnh phúc của tôi. Cuộc sống của tôi.

Tôi tự chửi mình là thằng khốn nạn, chó má.

Tôi yêu em. Tôi cần em. Chưa khi nào tôi cần em đến như thế.

Thượng đế đã mang em đến bên tôi và kéo em ra khỏi cuộc đời tôi 1 cách nghiệt ngã.

Về với anh đi em. Đừng im lặng như thế. Anh đã sai, anh muốn được sửa sai nhưng anh không thể nữa rồi.

Giá như ngày trước anh không như vậy. Em àh. Anh phải làm sao? Tại sao lại ra nông nỗi này?

Tại sao? Tại sao? Tại sao? Tại ai?

*

- Cháu sang bên này, bác có chuyện muốn nói. – Lão già mặc vét đen nói với tôi.

Tôi cũng không đủ sức chửi rùa lão nữa. Tôi kiệt quệ rồi.

Phòng khách…

- Cháu là bạn Phương phải không? – Lão hỏi tôi.

Tôi không trả lời.

- Bác là bố Phương.

Tôi giật mình. Nhìn lên ông, nhìn chằm chằm vào con ngươi ấy. Lần đầu tiên tôi bắt gặp đôi mắt thứ 2 có giọt sương trong đôi mắt. Ôi, ông là bố của Phương, vậy mà lúc đầu tôi lại nghĩ ông là thằng cha Phương cặp kè vì tiền. Phương ơi, anh lại hiểu sai cho em rồi. Anh lại mắc sai lầm lần nữa rồi.

- À, dạ vâng. – Tôi ấp úng trả lời.

- Chắc cháu chưa biết nhiều về gia đình Phương. Nó mặc cảm về gia đình nên ít kể với mọi người.

Đúng là lần nào tôi hỏi về bố mẹ Phương, em đều im lặng.

- Phương mất mẹ từ nhỏ, đẻ Phương xong được mấy phút thì mẹ Phương qua đời. Phương chỉ có mỗi bác là chỗ dựa, nó thiệt thòi lắm cháu ạ. – Ông nói tiếp.

Tôi chưa bao giờ nghĩ Phương lại ở trong hoàn cảnh như thế, tôi và em quen nhau hơn 2 năm rồi nhưng gần như chả biết gì về em cả. Cũng phải thôi, tôi đã bỏ rơi em đi mà.

- Nhưng hơn 1 năm nay Phương có thêm 1 chỗ dựa nữa. Cháu có biết là ai không?

Tôi ngạc nhiên hỏi:

- Ai thế ạ?

- Cu Tí ơi, xuống đây ông hỏi cái này. – Ông hét vọng lên trên.

Tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì thì chưa đầy 1 phút sau có 1 thằng nhóc bụ bẫm chạy lạch bạch xuống.

- Dạ, con chào chú – Thằng bé chào tôi bằng giọng đáng yêu quá. Ô kìa, đôi mắt của nó, đúng rồi, lại là đôi mắt đó, đôi mắt long lanh như giọt sương và luôn ẩn chứa 1 nụ cười trong đó.

- Con đừng chào chú, chào bố đi con. – Ông lão nói với thằng bé.

Tôi giật mình. Trợn tròn mắt lên, cái gì thế, ông lão làm sao à. Bố ư? Haha.

- Đây là đứa con trai của cháu và Phương. – Ông nhìn vào đứa bé.

- Bác nói đùa cháu à. Của cháu với Phương ư? Không phải đâu? Cháu chưa bao giờ nghe Phương nhắc đến. – Tôi vừa nói vừa cười và vừa bàng hoàng.

- Cháu không tin cũng phải thôi. Nhưng cháu phải nghe bác nói. Sau khi cháu và Phương chia tay, Phương đi xét nghiệm thì đã có thai. Nó nói với bác. Lúc đầu, bác lo lắng và bắt nó phá. Nhưng nó bảo dù như thế nào nó cũng phải giữ bằng được đứa con này. Cho đến tận 9 tháng sau, thì nó đẻ ra Cu Tí đây.

- Nhưng đây chắc gì đã là con cháu? – Tôi vẫn nửa tin nửa ngờ.

- Cháu có nhớ cách đây 4 hôm Phương thơm lên má cháu không. Lúc đấy, nó cố tình cắn vào má cháu để má cháu chảy máu, rồi lại thấm máu vào khăn của nó. Cho đến tận lúc nó hôn mê, tay vẫn nắm chặt khăn, bác là người cầm chiếc khăn đó đi xét nghiệm anh DN, kết quả vẫn còn đấy, cháu đợi bác.

Tôi sững sờ, chân tay run lẩy bẩy. Con tôi ư? Con trai tôi ư? Thật không thế? Tôi làm bố rồi ư? Gì thế? Tôi còn chưa cưới mà. Tôi liếc mắt nhìn sang Cu Tí. Nó đang nhìn tôi bằng 1 ánh mắt tò mò, đôi lông mày của thằng bé hơi nhíu lại. Ôi, nó bụ bẫm thật. Nó là con tôi đấy, con tôi thật đấy.Tôi khẽ hỏi:

- Cháu tên là gì?


- Dạ, con tên Cu Tí – thằng bé nở 1 nụ cười, đúng là nụ cười thiên thần đó rồi, nụ cười mang lại áng cầu vồng cho mọi người, nụ cười tôi hằng tìm kiếm 2 năm nay và tôi cứ lỡ mình vừa đánh mất nó. Tôi tìm lại được rồi sao?

- Không, chú hỏi tên thật của con cơ.

- Dạ, con không biết, ai cũng gọi con là Cu Tí, mẹ con gọi thêm 1 tên nữa là Tí Thối.

– Giọng thằng bé đáng yêu quá, ngờ nghệch của trong sáng, ngốc nghếch của trẻ con, và đứa bé có 1 điều gì đó rất đặc biệt, đủ để làm tôi trong lúc tuyệt vọng nhất thì lại nhoẻn miệng cười.

Bố Phương đi xuống. Ông đưa cho tôi tờ xét nghiệm anh DN. Đứa bé đúng là con tôi rồi. Tôi ôm chầm lấy nó.

- Con ơi! Con của bố ơi!

Tôi gọi tên thằng bé trong hạnh phúc, trong sợ hãi, trong bất ngờ và có lẽ là trong cả 1 sự tiếc nuối nữa. Tôi sẽ trân trọng đứa bé này, giống như đã từng hứa với Phương vậy. Nhưng lần này tôi sẽ không đánh mất hạnh phúc của mình như vậy nữa đâu. *** ưh? Cũng chỉ là ảo tưởng mà thôi. Chỉ có thằng nào điên dồ như tôi mới bỏ người mình yêu vì cái **** đó.

Tôi đã sai lầm nặng quá. “ Em ơi, em có thấu hiểu được suy nghĩ của tôi không? Em hãy tỉnh lại đi. Hãy cùng tôi làm lại 1 lần nữa, chúng ta có 1 đứa con làm cột mốc, ta sẽ đi lên từ đó. Em ơi, làm ơn, thiên thần của tôi ơi, hãy về với tôi đi em”.

- Cháu đọc cái này đi. Đây là bức thư Phương viết cho cháu đêm hôm qua, nó đã cố dùng chút sức lực yếu ớt của mình để viết cho cháu những dòng cuối cùng.

Tôi mở lá thư.

Những dòng chữ không quá mức nguệch ngoạc nhưng không được nắn nót. Phải thôi, em viết cho tôi trong tuyệt vọng mà.

“ Hà nội. Đêm. 2h sáng.

Anh ơi, giờ này anh đang làm gì? Anh có đang nghĩ đến em không?


Chúng mình xa nhau được 2 năm rồi anh nhỉ? Hai năm em sống trong chờ đợi, nhưng cho đến khi em chết người em yêu vẫn không quay về với em.


Không có em, Anh sống ra sao?


Em nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của anh trong giấc mơ của em, vẫn nụ cười ấy, vòng tay ấy, ấm áp và nhẹ nhàng, nhưng lại là cùng với 1 người con gái, không phải em.

Anh đang ở đâu thế người em yêu? Sao anh lại biến mất khỏi cuộc đời em 1 cách như vậy? Em làm gì sai à? Em chưa đủ tốt hả a?

Hay chỉ đơn giản vì em là cô gái không còn trinh? Không, không phải thế đâu, em hiểu người em yêu mà, anh không bao giờ như vậy, em tin anh.

Em yêu anh. Em nhớ anh. Em cần anh.

Quay về với em đi được không ? 2 năm, 2 năm rồi em gào thét tên anh trong điên dại. 2 năm rồi em lặng bước trên con đường mùa đông lạnh lẽo mà anh hứa sẽ mãi đi bên cạnh em.

Em sẽ mãi yêu anh. Yêu anh trong từng hơi thở. Từng nhịp đập. Từng nhịp một…từng nhịp cuối cùng trong em. Em vẫn sẽ đợi anh. Đợi anh. Thể xác em tan biến thì linh hồn em sẽ đợi.

Về với em đi anh. Cho em được YÊU anh. Được BÊN anh.

Nhẹ thôi. Khẽ thôi. 1 lần thôi.

Cho em được bên anh. Cho nước mắt em ngừng chảy. 2 năm qua đầu óc em quay cuồng trong nước mắt. Cho em được ôm anh, em muốn được cảm nhận hơi ấm bốc lên từ sự yêu thương. Cho em được dựa nhẹ vào vai anh, đủ để em cảm nhận em còn anh.

Đừng bao giờ nói câu “ Mình xa nhau nhé” Đừng. Đau lắm. 1 câu nói giết chết 1 con người anh biết không.

Anh đang ở đâu. Có nhớ em không. Em nhớ anh. Người em yêu. 1 nửa của em. Cuộc sống của em. Về với em đi anh. Xin anh. Làm ơn…”

♥ Có những điều ở cuộc sống này bạn luôn cho rằng đó thực sự cần thiết, nhưng những điều ấy không quan trọng bằng một vòng tay yêu thương, sự chân thành.

♥ Đừng đánh mất điều đó chỉ vì những suy nghĩ thiếu sáng suốt của bạn ! Ai cũng có sai lầm nhưng hãy cứu vãn khi còn có thể, đừng để phải ân hận cả đời, gửi đến mọi người câu chuyện này ! ♥*******

Có lẽ, em đã yêu anh rồi

Rate this Post:

{[['', '', ''], ['', '', ''], ['', '', ''], ['', '', ''], ['', '', '']]}

Permalink:

Thời gian trôi qua nhanh hay là chậm? Cô đã đánh mất bao nhiêu thứ chỉ vì nỗi đau con người kia để lại? Không ai lau nước mắt cho cô, không ai ôm lấy cô cả. Anh không bên cô nữa. Mưa mang anh đi khiến mưa thấm vào trong lệ. 
Trời vần vũ. Bao tinh cầu xoay chuyển. Cô đứng trước khung cửa sổ nhìn ra khoảng sân ướt dưới kia. Mưa, mưa vẫn chưa hề ngừng từ sáng tới giờ. Vài cơn gió thổi qua mang theo cái hương nồng nồng, ngai ngái của đất ướt, của cỏ dại non xanh.


Cô khẽ rùng mình với tay kéo cái áo khoác lên che đôi vai gầy lạnh. Không biết đã bao lâu rồi cô có thói quen nhìn ra con đường đất ấy. Có lẽ… Có lẽ chăng…? Cô lại lắc đầu cười nhạt, mưa làm cô lại nhớ đến người con trai ấy. Khi anh đi anh để lại mình cô với cơn mưa rào nặng hạt.
Cô ngồi xuống chiếc ghế tựa. Tay lại bắt đầu với những mũi đan lên xuống nhanh thoắt thoắt. Mùa đông nữa lại đến rồi. Cô với tay mở chiếc đài radio cũ kĩ. 3 giờ rồi, cô vẫn thường nghe ca nhạc theo yêu cầu vào giờ này trong ngày. Và cô đã từng ước mình nhận được quà – món quà nhỏ từ lời hứa của anh. Nhưng bao nhiêu bài hát trôi qua chỉ là dành cho người khác không phải của cô. Cuộn len đã gần hết, cô cúi xuống tìm cuộn len mới. Cô cứ ngồi như vậy cho hết mùa đông dài với những chiếc khăn cứ nhiều lên trong ngăn tủ gỗ.
Cô khoác chiếc áo dạ, quàng thêm chiếc khăn len trước khi ra ngoài. Mẹ cô trong nhà gọi với ra: “Nhớ mua cho mẹ ít bánh kẹo và hạt bí con nhé.” Cô “dạ” một tiếng rồi bước ra khung trời đầy gió, để lại đằng sau tiếng thở dài của mẹ. Cô lại đi lang thang qua mấy con đường nhỏ. Năm nay trời khá lạnh, cô đi tìm chút không khí tết nơi đường dài mà không thấy. Có lẽ do cô đã lớn rồi, nên tết cũng vì thế mà nhạt đi trong cô. Không còn háo hức chờ đợi mà chỉ là lặng lẽ chờ nó đến và đi qua. Mấy đứa trẻ chạy qua cô cười ríu rít, tay cầm quả bóng bay vừa phồng mồm thổi lên. Ngày xưa cô cũng vậy thôi. Cô bỗng nhớ đến một người bạn lâu rồi cô không liên lạc. Không biết cậu ấy còn nhớ cô không?
Và bất chợt cô lại nhớ đến anh. Anh đang ở đâu nhỉ?
Cô trở về nhà lấy cuổn sổ danh bạ điện thoại ra. Cô tra một hồi và dừng lại ở một dãy số. “Hi vọng cậu ấy còn dùng số này.” Cô nhấc điện thoại lên và đợi. “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”Cô ngồi thẫn thờ. Đã bao lâu rồi cô để số thuê bao? Giờ thì người ta cũng thuê bao với cô rồi. Cô ngồi nghĩ lại một chút và cô nhớ tới một số không bao giờ thuê bao – người luôn nắm chắc được địa chỉ của những người bạn khác.
- Alo, lớp trưởng à? Mình đây.
- Uh. Cậu à. Lâu rồi mới thấy cậu liên lạc. Dạo này thế nào rồi?
- Mình khỏe. Cảm ơn cậu nhé. Nhờ cậu giúp một việc được không?
- Việc gì vậy?
Những dòng chữ được gửi đi theo lời chúc không cánh. Lá thư được gấp gọn trong hòm thư. Viết thư. Bao lâu rồi cô không làm việc này nhỉ?
Cô mở hộp nhạc anh tặng cô. Anh nói hộp nhạc còn kêu là anh còn yêu em. Cô cũng không nhớ nó hết kêu bao lâu rồi. Bao lâu rồi nhỉ?
Thời gian trôi qua nhanh hay là chậm? Cô đã đánh mất bao nhiêu thứ chỉ vì nỗi đau con người kia để lại? Không ai lau nước mắt cho cô, không ai ôm lấy cô cả. Anh không bên cô nữa. Mưa mang anh đi khiến mưa thấm vào trong lệ. Cô lặng lẽ hơn, ít nói hơn, và gần như thế giới của cô gói gọn trong những kí ức của cô. Cô là một cô gái mềm yếu với tình cảm và anh ra đi là điều cô không thể tự mình chấp nhận. Cô luôn nghĩ rồi một ngày anh sẽ lại xuất hiện một lần nữa nơi con đường ấy và mỉn cười vời cô. Cô vẫn đợi… Thời gian vẫn trôi… Hộp nhạc vẫn không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.
Cô dành những ngày đầu năm để đọc những lá thư hồi âm. Những câu chúc không bằng tin nhắn, cô bỗng thấy thật ấm áp. Cô tìm thấy một lá thư từ một người cô không hề gửi lời chúc. Một người mà luôn bên cạnh cô nhưng cô không hề để tâm đến. Đó là một lá thư tỏ tình. Chỉ vài dòng thôi.
“Đến bao giờ em mới quay lại nhìn anh? Dù thế nào anh vẫn luôn đằng sau em đó. Anh vẫn ở đây và chỉ cần em với tay ra, em sẽ thấy được hạnh phúc mà em đang đánh mất. Người luôn bên cạnh em.”
Cô ngồi lặng thinh bên dòng chữ ấy.
Cô cúi xuống nhặt quả táo vừa đánh rơi thì một bàn tay khác đã nhặt lên giúp cô rồi. Cô ngước lên nhìn người ấy. Anh khẽ mỉm cười đưa cô trái táo. Cô gật đầu cảm ơn. Anh đỡ lấy túi đồ trên tay cô.
- Để anh cầm hộ.
Cô nhìn anh, cũng không biết phải làm sao khi anh đã đi trước mấy bước rồi. Cô không nói gì chỉ lặng lẽ đi sau anh về nhà.
Mẹ cô nhìn thấy anh thì tươi cười. Bà rất quý anh. Anh là con trai người hàng xóm, từng là thanh mai trúc mã với cô. Anh luôn lặng lẽ nhìn cô, bên cô khi người đàn ông ấy đến và ra đi. Cô luôn chối từ tình cảm của anh, vì trái tim cô chỉ có bóng hình của người con trai kia. Anh biết nên chỉ đứng từ xa để quan tâm, lo lắng cho cô. Cô còn nhớ ngày người đó ra đi, anh đã đứng bên cầm ô che cho cô khỏi ướt khi cô không thể bước ra khỏi cơn mưa ấy.
Mẹ cô luôn mong anh trở thành con rể của mình.
Cuộc sống của cô đột ngột thay đổi khi mẹ cô đổ bệnh. Bố cô mất lâu rồi nên mọi việc đều do mẹ cô cáng đáng. Cô bắt đầu phải tự lo mọi việc. Hàng ngày, cô đi làm, rồi lại ghé qua bệnh viện thăm mẹ, tối cô trở về nhà với công việc làm thêm. Mọi chi phí đều là lo chữa trị cho mẹ cô. Anh luôn đến thăm và giúp đỡ cô. Cô chỉ gật đầu cảm ơn tránh ánh mắt của anh. Anh kéo tay cô lại: “Tại sao em chưa bao giờ mở lòng mình ra với anh? Người đàn ông đó sẽ không bao giờ quay lại nữa.” Cô tát anh một cái rồi đuổi anh ra khỏi nhà. Cô khóc nấc lên. Nếu điều anh nói là thật thì sao? Không hộp nhạc chắc chắn sẽ lại hát một lần nữa.
Hôm ấy, cô gặp lại người đàn ông ấy. Nhưng anh không đi một mình mà đang bên một người con gái khác. Anh dịu dàng xoa vào chiếc bụng tròn to của người con gái bên cạnh. Cô đánh rơi túi cam trong tay. Cô quay mình bỏ chạy nơi hành lang dài của bệnh viện. Cô va vào một người khiến cô ngã xuống những viên gạch lạnh lẽo. Một bàn tay kéo cô dậy.
- Có chuyện gì vậy? Em không sao chứ?
Cô lắc đầu cũng không ngẩng mặt lên, chỉ dợm bước bỏ đi. Bàn tay ấy vẫn nắm chặt, kéo cô lại. Cô ngước mắt lên. Sau lớp lệ nhòa cô nhận ra đó là anh. Anh cau mày nhìn cô, rồi kéo tay cô đi.
Khoảng trời trong xanh im lặng lắng nghe tiếng khóc của một cô gái đang vỡ òa trong đau đớn. Anh ôm cô thật chặt để nước mắt cô thấm đẫm lồng ngực rộng. Bỏng rát và đau nhói. Chút hi vọng nhỏ nhoi trong cô tan vỡ.
“Anh ấy không về. Anh ấy không về thật rồi.” Cô ôm lấy người con trai ấy mà òa khóc.
Cô lại gói gém những kỉ niệm về anh vào trong một chiếc hòm đặt tên là quên lãng. Những chiếc khăn, những lá thư viết nhưng không thể gửi, những trang nhật kí và hộp nhạc sẽ chẳng bao giờ hát, cô đều cất chúng đi vào kí ức. Anh đứng nhìn cô không nói. Anh để lại trên bàn cô một cốc sữa với lời nhắn. “Em hãy giữ gìn sức khỏe”.
Mẹ cô được trở về nhà sau thời gian dài chữa trị. Bà đã khỏe hơn nhưng vẫn còn rất yếu. Bà vẫn thường nhắc về anh với cô. Cô không nói chỉ lặng lẽ làm việc nhà. Bà mắng cô bướng bỉnh, không biết tốt xấu. Cô cười thì bà lại lắc đầu ngán ngẩm.
Anh vẫn ghé qua nhà cô. Dạo này công việc bận rộn nên anh không sang thường xuyên được. Cô không tránh né anh nữa. Cô như dịu dàng với anh hơn. Anh vui vì điều đó.
Một mùa đông nữa lại đến. Cô lại ngồi trên chiếc ghế tựa với những cuộn len màu trắng. Đôi tay thoăn thoắt với những mũi đan không ngừng. Tiếng radio lại phát một bài nhạc dài nữa.

Cô khe khẽ cất tiếng hát theo. Cô bỗng giật mình khi nghe một lời nhắn gửi: “Gửi người con gái anh yêu. Anh không biết nói gì cả chỉ mong em hãy quay lại nhìn anh một lần. Và anh luôn mong chờ lá thư em hồi âm. Anh vẫn mãi nơi đây đợi chờ em. Yêu em.”
Với bài hát “Chiếc khăn gió ấm”… Cô đánh rơi mũi đan rồi lại lóng ngóng cúi xuống nhặt. Khuôn mặt cô đỏ dần lên theo tiếng tim đập mạnh nhưng lại không giấu được một nụ cười tươi.
Tiếng chuông cửa réo vang. Anh chạy ra mở cửa. Một hộp quà được đặt cẩn thận trước cửa nhưng anh lại không thấy ai quanh đấy. Anh hơi lạ nhưng cũng đem vào nhà sau một hồi phân vân. Anh tìm thấy một mẩu giấy được dán trên hộp.“Gửi anh”. Anh đoán đó là của anh. Anh mở hộp quà ra trong đầu phân vân không biết ai đã tặng mình.
Trong đó là một chiếc khăn len màu trắng và một lá thư. Anh ngạc nhiên đến mức không dám tin vào suy đoán của mình về người tặng. Là cô ư?
Anh chạy vội sang bên nhà cô. Cô đang mở bản nhạc “Chiếc khăn gió ấm” và mỉm cười hát theo. Khi thấy anh đứng trước cửa, cô cười:
- Nó hợp với anh chứ? Em nghĩ là màu trắng hợp với anh hơn và màu đen.
Anh bước đến ôm chầm lấy cô. Cái ôm thật chặt như để biết rằng điều anh đang thấy không phải trong một giấc mơ.
- Em có thể nói lại câu trả lời của em được không? Giọng anh run lên trầm đục.
Cô mỉm cười quàng tay ra ôm lấy bờ vai rộng mà ấm áp ấy. Cô dịu dàng nói:

Theme Settings

x

Sidebar Position

Layout Type

Layout Style

Background Pattern

Example Styles